sớm muộn gì cũng ly hôn
Cuộc sống sau hôn nhân của hai con người nghiện công việc sẽ trải qua bằng việc mỗi sáng ăn vội ăn vàng hoặc không ăn và uống một ly cà phê. Tiếp theo đó là mỗi tối sau khi ăn mỗi người lại một góc, một máy tính để giải quyết nốt số công việc tồn đọng. Cặp đôi Ma Kết là ví dụ điển hình cho một tình yêu bình yên và ổn định trong vòng tròn hoàng đạo.
Tư Mã Ngọc Như đổi giọng, nói: "Nhưng mà người phụ nữ Hy Nguyệt này đặc biệt nham hiểm, rất xảo quyệt, bên ngoài thì thể hiện vẻ yếu ớt nhu nhược, nhưng thực tế, lòng dạ lại độc ác, thủ đoạn gì cũng dùng được. Cô phải cẩn thận, nếu đấu với cô ta chỉ cần cô cố gắng, sớm muộn gì cô ta cũng chỉ còn là quá khứ mà thôi."
Đọc truyện dịch Quân Hôn Chớp Nhoáng Chương 425 của tác giả Ngư Ca trên trang hayfull.com. "Lý Hiểu Mai, dự án Đổng Thành của cô để tôi tiếp nhận, có vấn đề gì cô đi tìm quản lí Điển." Sớm muộn gì anh cũng sẽ về lại Đô Thành, một hoặc hai năm nữa thôi.
Cô liều mạng tự nói với chính mình, dù gì ngày mai hai người cũng sẽ ly hôn. Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ở bên nhau, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không có gì khác biệt. Cho dù hôm nay không có thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ cùng nhau làm những chuyện thân
Sớm muộn gì thì nó cũng có giá trị. Tôi thích tranh luận, và tôi yêu ngôn ngữ. Vì thế tôi trở thành luật sư. Tôi thích nó và thậm chí có thể làm không công. Nếu không trở thành luật sư, tôi cũng sẽ chọn một nghề liên quan đến viết lách - một nhà báo thể thao chẳng hạn.
contoh kerajinan limbah berbentuk bangun datar dan cara membuatnya. Tên gốc Sớm hay muộn muốn cùng đại lão ly hônEditor Mèo MikiBìa Onlytlinh Cảm ơn bạn rất nhiềuSố chương 49 chương + 14 ngoại truyệnTình trạng Đang editTóm tắt một câu Đây là chuyện xưa về hai người cạnh tranh nhau trong hôn nhân, đại lão nhìn qua cứ tưởng phần thắng lớn hơn, là người sẽ không bị tình cảm chi phối, ai ngờ cuối cùng lại thành váy hạ chi thần của lão bà mìnhVăn ánHạ Hạm là một phụ nữ được vô số người ngưỡng mộ, bởi vì chồng cô là đại lão Hàn Mặc Nhiễm, tiếng tăm lừng lẫy, địa vị hàng đầu trong giới thương người đàn ông không chỉ nhiều tiền, có năng lực, có địa vị mà bề ngoài còn soái khí, đẹp trai đến thế, ai lại không ai ước chứ!Đã vậy Hạ Hàm cùng với Hàn Mặc Nhiễm còn biết nhau từ thời cấp ba, sau đó dần trưởng thành cho tới khi cùng nhau đi vào lễ đường, tình cảm với nhau dĩ nhiên sẽ mặn nồng hơn là liên hôn bình thường vì thế, ai ai cũng nói cuộc sống của Hạ Hàm sung sướng, hạnh phúc không khác gì truyện cổ lần nghe thấy mấy câu nói này, sắc mặt Hạ Hạm đều lạnh lùng tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong lòng lại yên lặng sôi phải, Hàn Mặc Nhiễm rất lợi hại, rất ưu tú. Cho dù đã kết hôn nhưng vẫn có rất nhiều người phụ nữ công khai thích thầm cô hiểu rất rõ Hàn Mặc Nhiễm là loại người gì. Tên quái quỷ này rất giỏi tính toán. Ngoại trừ lợi ích, anh ta không để bất kỳ thứ gì vào cũng không quan trọng, dù sao cô cũng không thích khi bắt đầu, Hạ Hạm đã không cố gắng nhiều vì cuộc hôn nhân với Hàn Mặc Nhiễm, sớm muộn gì mà chẳng ly hôn. Ngày nào hết lợi ích, thì ngày đó hôn nhân sẽ Hạ Hạm không ngờ rằng, khi cô vô tình nói ra câu này, Hàn Mặc Nhiễm lại trầm mặt nói với cô “Muốn ly hôn, trừ khi anh chết!”Hai người trong cuộc hôn nhân này đấu đá với nhau. Nhìn qua, lão đại tưởng chừng như chiếm phần thắng, không bị tình cảm chi phối, cuối cùng lại hoàn toàn khuất phục dưới váy người phụ nữ.——————-* Văn án có vẻ nghiêm túc, nhưng đây là một câu chuyện nhẹ nhàng vui vẻ.* Cũng có chút truy thê* Ngọt ngọt ngọt, rất ngọtNội dung Tình yêu và hôn nhânTừ khóa tìm kiếm Nhân vật chính Hạ Hạm, Hàn Mặc Nhiễm
Hơi thở mạnh mẽ đầy tính xâm lược bao phủ lên cô trong chớp mắt. Hai tay Hạ Hạm chống lên vai anh, ngăn cản anh đến gần.“Anh nổi điên gì vậy?”Anh túm lấy tay cô, cố định lên đỉnh đầu, sau đó cúi đầu xuống hôn cô, động tác vừa gấp rút vừa ngang cố gắng kiềm chế, giọng nói lạnh băng vang lên “Em làm mất một đứa con của tôi, có phải nên đền cho tôi một đứa nữa không?”“…”Nụ hôn của anh một đường dịch chuyển đến bên tai Hạ Hạm, hơi thở nóng hổi, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng “Lần này ông đây sẽ không đeo bao.”Hạ Hạm bị dọa sợ, giãy dụa muốn né tránh khỏi người anh.“Hàn Mặc Nhiễm, anh tỉnh táo lại đi.”“Hàn Mặc Nhiễm, rốt cuộc anh nổi điên cái gì?”Đã kết hôn được mấy năm rồi, nhưng trước giờ cô chưa từng nhìn thấy người đàn ông này tức giận, hoặc là nói trên đời này, không điều gì có thể làm anh tức giận. Khi tâm trạng của không tốt, có lẽ anh chỉ nhếch miệng cười khinh thường một Mặc Nhiễm tức giận như vậy, mất hết lý trí như vậy khiến cô cảm thấy rất lạ Hạm bỗng thấy sợ hãi.“Hàn Mặc Nhiễm, Hàn Mặc Nhiễm!”Cô đánh anh, nhưng anh vẫn không hề bị lay động.“Hàn mặc Nhiễm, anh là đồ cặn bã!”Cuối cùng anh cũng dừng lại, ngẩng đầu lên khỏi người cô “Cặn bã?” Anh cười lạnh, đưa tay ra nắm chặt cằm cô, khuôn mặt lạnh lùng tới gần “Kẻ giết chết con người khác thì có tư cách gì mà nói người ta là cặn bã?”Hạ Hạm chịu đủ rồi, anh tức giận, chẳng lẽ cô không tức giận sao? Một tay cô cố gắng đẩy tay anh ra.“Anh chính là đồ cặn bã. Hàn Mặc Nhiễm, anh là đồ cặn bã. Anh chỉ biết mình thoải mái, anh nói muốn làm thì làm, anh muốn làm ở đâu thì nhất định phải làm ở đó, anh nói muốn có con thì nhất định phải giữ lại con cho anh, dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà chuyện gì cũng do anh quyết đinh?”Anh hơi ngẩn ngơ, lông mày nhíu lại nhìn cô.“Anh nói muốn sinh con ra, sinh ra để làm gì? Để nó biết ba mẹ nó không có tình cảm, chỉ vì lợi ích nên mới ở bên nhau? Để nó từ khi sinh ra đã phải đối mặt với chuyện ba mẹ thường xuyên không ở bên cạnh? Huống chi, chẳng lẽ anh còn không hiểu cuộc hôn hân của chúng ta à? Vì sao chúng ta ở bên nhau? Quan hệ hợp tác vì lợi ích như vậy thì có thể duy trì được bao lâu? Đến khi chúng ta xung đột lợi ích thì còn có thể ở bên nhau à? Giữa chúng ta không có tình cảm, cuộc hôn nhân như vậy sớm muộn gì cũng phải giải tán, sớm muộn gì cũng ly hôn, vì sao còn muốn có con? Nếu có con, đến lúc ly hôn thì nó ở với ai?”Nghe vậy, Hàn Mặc Nhiễm lại bật cười. Anh cúi người xuống, Hạ Hạm vô thức muốn trốn tránh, nhưng anh đã kịp thời níu vai của cô lại, hai bàn tay chống hai bên, giam cô trên giường, nhìn cô từ trên xuống.“Ai nói với em chúng ta sớm muộn cũng ly hôn?”“…”Đột nhiên anh xích lại gần, đôi mắt nhìn cô đe dọa “Kết hôn là em tính, vậy ly hôn cũng nên do tôi quyết định, như vậy mới công bằng. Vậy nên em nghe cho rõ, ngày nào Hàn Mặc Nhiễm tôi còn sống thì ngày đó em con mẹ nó đừng mơ đến chuyện ly hôn. Em sinh ra là người của Hàn Mặc Nhiễm tôi, dù có chết cũng phải là ma của Hàn Mặc Nhiễm tôi.”Mỗi câu mỗi chữ quyết liệt đến mức như muốn khắc sâu vào trong lòng nói xong liền buông cô ra, chỉnh trang lại quần áo đang xộc xệch, sau đó cầm áo khoác lên, không thèm nhìn cô mà quay người rời Hạm ngồi trên giường, từ từ bình tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên cô và Hàn Mặc Nhiễm ầm ĩ như thế này. Xung đột chính diện, mũi nhọn đấu với đao sắc như thế này thật sự rất mất sức. Cô không biết rốt cuộc Hàn Mặc Nhiễm nghĩ gì. Cái gì mà sinh ra là người của anh, chết cũng là ma của anh, chẳng lẽ ham muốn chiếm hữu của đàn ông đều mạnh như vậy, cho dù là không có tình cảm với vợ mình?Sau khi Hàn Mặc Nhiễm rời đi thì không trở về tối, Hạ Hạm ngủ không ngon, luôn có cảm giác có một đôi mắt vô hình trong bóng đêm đang nhìn mình. Cô mơ màng tỉnh dậy, quả nhiên trong bóng tối có một bóng người đang giật nảy mình, nháy mắt liền tỉnh táo lại. Khi nhìn kỹ đôi mắt kia, Hạ Hạm mới nhận ra người đứng cạnh giường chính là Hàn Mặc cứ đứng yên bên giường nhìn cô chằm chằm. Căn phòng lờ mờ, nét mặt của anh ẩn nấp trong bóng tối, khiến người ta không thể nhìn rõ. Dưới bầu không khí như vậy, khí chất thâm trầm của Hàn Mặc Nhiễm càng khiến cho người ta cảm thấy cả người anh trông rất quỷ dị.“Anh… Anh về sao không lên tiếng?”Anh không nói gì, xoay người bước vào phòng tắm, một lát sau liền đẩy cửa đi ra. Anh kéo chăn ra nằm xuống, lúc này, Hạ Hạm mới ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi Mặc Nhiễm rất biết gò bó bản thân. Hạ Hạm biết anh muốn hút thuốc, nhưng sau khi kết hôn với cô, anh hút rất ít, cũng ít uống rượu đi rượu nồng nặc như thế này, xem ra anh uống không Hạm cũng không muốn làm căng với Hàn Mặc Nhiễm. Bây giờ cô rất cần anh, cần tài nguyên của anh, cần danh tiếng của này do cô mà ra, vậy thì cô phải là người đi gỡ nút.“Anh uống rượu?”Giọng cô mềm nhũn, mặc dù là đang hỏi, nhưng cũng lộ ra một chút lo anh nghe cô nói như vậy lại trở mình, lạnh lùng quay lưng về phía cô. Dường như Hàn Mặc Nhiễm muốn dùng hành động này để nói, tạm thời anh không muốn nói chuyện với động tác này lại khiến Hạ Hạm cảm thấy có chút ngây thơ, giống như đang hờn dỗi với cô, cũng giống như một đứa trẻ cố tình thể hiện sự bất mãn để người lớn đi dỗ đường là lão đại khoa học kỹ thuật, Hàn Mặc Nhiễm trầm ổn mà cũng có lúc hờn dỗi như trẻ con ư? Thật sự không thể nào tin Hạm nhìn cái lưng vô vị phía sau, suy nghĩ một chút rồi nói “Chuyện đứa bé em rất xin lỗi, đúng là em làm không đúng.”Anh vẫn không nói gì, không biết có phải ngủ thiếp đi rồi Hạm kéo áo anh, thử thăm dò “Hàn Mặc Nhiễm, anh ngủ rồi à?”Anh vẫn không trả lời. Hạ Hạm liền ghé sát vào người anh một chút, muốn xem anh có ngủ thật không. Không ngờ, cô còn chưa tới gần thì bàn tay túm áo anh bỗng bị anh giữ chặt. Đột nhiên anh kéo cô một phát, Hạ Hạm đang chuẩn bị nghiêng người về phía trước liền bị Hàn Mặc Nhiễm kéo lên người anh. Hàn Mặc Nhiễm ôm cô đặt xuống giường, đưa hai tay ôm chặt cô trong Hạm nhìn anh. Anh nhắm mắt lại, nét mặt bình tĩnh. Hai người cách rất gần, mùi rượu trên người anh càng nồng nặc uống rất nhiều sao?Hạ Hạm cảm thấy rất khó chịu. Nhưng lúc này buồn ngủ quá, cô lười tránh ra, cho nên liền dựa vào ngực anh ngủ thiếp đi. Khi đang mơ mơ màng màng, hình như cô nghe thấy anh nói gì của anh cũng mơ mơ màng màng, hình như đang nói mê. Miệng anh cọ xát bên tai cô, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng vang lên “Hạ Hạm, đừng ly hôn với anh.”Rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ tựa như lông vũ. Dường như là nói mớ, nhưng lại giống như cô đang mê man nên nghe Hạ Hạm tỉnh lại thì đang nằm trong một lồng ngực rộng lớn, vừa mở mắt ra, mắt đã bị ngăn bởi một bức tường ngực. Anh mặc áo choàng tắm, vạt áo hơi mở ra, chóp mũi của cô vừa hay chạm vào lồng ngực ấm Hạm ngẩng mặt nhìn, anh vẫn còn chưa tỉnh, hàng lông mi dài nhẹ nhàng bao trùm trên mí mắt, hơi thở nhẹ nhàng, ở cằm còn có một ít cọng râu ló đầu cửa che kín ánh sáng bên ngoài. Trong ánh sáng lờ mờ, nhìn Hàn Mặc Nhiễm rất dịu Hạ Hạm đang nhìn anh chằm chằm thì đôi lông mi dài kia run rẩy mãnh liệt mấy lần, đôi mắt từ từ mở ra, hai mắt đen lánh mê ly nhìn hôn đã nhiều năm, nhưng chỉ khi làm yêu cùng Hàn Mặc Nhiễm thì mới tiếp xúc thân mật như thế này. Những lúc còn lại, hai người đều giống như người xa lạ, chưa từng ôm nhau ngủ suốt cả đêm như thế anh nhìn như vậy, Hạ Hạm cảm thấy hơi xấu hổ, xấu hổ này không thua gì so với lần anh nhìn thấy cô nhăn mặt. Cô ngồi dậy từ trong ngực Hàn Mặc Nhiễm, cũng không dám nhìn anh, mà chỉ vuốt vuốt tóc rồi bò xuống giường “Em… đi rửa mặt.”Có lẽ do say rượu nên Hàn Mặc Nhiễm hơi khó chịu. Anh chớp chớp đôi mi, chống tay ngồi dậy, khàn giọng nói “Ừm, em đi đi.”So với Hạ Hạm, sắc mặt của anh bình tĩnh hơn nhiều, dường như chuyện hai người ôm nhau ngủ một đêm là chuyện rất bình Hạ Hạm rửa mặt xong, Hàn Mặc Nhiễm đã không còn trong phòng nữa. Cô đi xuống tầng, liền thấy Hàn Mặc Nhiễm đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng ăn. Trong nhà còn có nhà vệ sinh khác, đàn ông rửa mặt không rườm rà như phụ nữ, anh nhanh hơn cô cũng hợp tình hợp lý người yên lặng ăn xong phần cơm của mình. Khi Hạ Hạm chuẩn bị lên tầng thì nhìn thấy bộ đồ uống trà đặt trên bàn. Hàn Mặc Nhiễm thường không ở nhà. Vậy nên mỗi lần uống trà xong, người giúp việc đều cất đi để tránh bị bụi bám. Cô tưởng người giúp việc quên, liền nhắc nhở một câu “Dì ơi, dì quên cất bộ uống trà đi rồi.”Dì giúp việc vội vàng nói “Tiên sinh nói không cần cất.”Hạ Hạm nhìn Hàn Mặc Nhiễm, dùng ánh mắt hỏi anh. Hàn Mặc Nhiễm từ từ dùng khăn lau miệng, đón nhận ánh mắt của cô “Sau này anh sẽ thường xuyên về nhà.”“…”Hàn Mặc Nhiễm nói tiếp “Công ty cũng đã ổn định, bây giờ không cần bận rộn như trước nữa, vậy nên anh cũng phải quan tâm đến nhà một chút.”Anh nói rất bình thản, giống như chỉ đang trần thuật lại quyết định rất bình thường của mình với cô. Nhưng sau khi nghe những lời này, Hạ Hạm lại vô cùng kinh Mặc Nhiễm nói anh cũng nên quan tâm đến nhà một chút? Nhà của bọn họ? Vợ chồng hợp tác cùng có lợi, thực sự không có tình cảm, kiểu nhà như vậy cũng không cần anh phải quan Hạm mơ hồ cảm nhận được Hàn Mặc Nhiễm đang thỏa hiệp. Sau khi bọn họ ầm ĩ một trận ngày hôm qua xong, anh vì muốn giải quyết một mâu thuẫn nào đó nên đành nhượng mà… có cần thiết không? Giống như ngày trước không phải tốt hơn sao?Nhưng Hạ Hạm cũng không nói Hạm đi lên phòng, đóng cửa lại. Cô đứng trong căn phòng ngủ rộng lớn, run lên một hồi mới nhớ tới mình cần phải chuẩn bị để đi Hạm tìm điện thoại xem thời gian. Khi xem điện thoại mới nhìn thấy có mấy cuộc gọi lỡ, vì cô vừa mới xuống dưới ăn cơm nên không Hạm gọi lại, Lý Mỹ Tầm bên kia nhận ngay lập tức. Hạ Hạm có cảm giác đã xảy ra chuyện. Quả nhiên, Lý Mỹ Tầm vừa nhận đã nói ngay “Hạ tổng, bên khách sạn xảy ra chuyện rồi.”Khi Hạ Hạm vội vàng chạy đến khách sạn thì cảnh sát cũng đã đến xem xét hiện trường, cũng đã phong tỏa căn phòng đó. Khách sạn này là khách sạn lớn nhất của tập đoàn Duyệt Tinh, tên cũng gọi là khách sạn Duyệt Hạ Hạm tới hiện trường, Lý Mỹ Tầm đang cùng người phụ trách khách sạn hỗ trợ cảnh sát xem xét hiện trường. Lý Mỹ Tầm thấy cô đến liền lập tức báo cáo tình huống “Cảnh sát đã đến rồi, người bị thương cũng đã được đưa đi. Hiện giờ, cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, sơ bộ ban đầu là tự sát.”Hạ Hạm không nói gì, bước nhanh đi đến căn phòng kia. Lý Mỹ Tầm đi lên trước ngăn cô lại “Hạ tổng vẫn nên không vào thì hơn.”Hạ Hạm đưa tay đẩy cô ấy ra, đi thẳng vào căn phòng. Trong phòng cũng không quá loạn, cảnh sát đeo bao tay kiểm tra hiện khi vào phòng, rốt cuộc Hạ Hạm cũng biết vì sao Lý Mỹ Tầm lại ngăn cô, nói đừng nên vào. Trên bức tường màu trắng trong phòng, một dòng chữ lớn chói mắt được viết bằng máu tổng Duyệt TinhHồng hạnh xuất tườngỨc hiếp tôi yếu thếCướp người đàn ông của tôiĐỏ đến chói mắt, nét viết rất đậm, mỗi một chữ đều giống như đẫm máu và nước hạm gọi Lý Mỹ Tầm vào, lập tức bảo cô ấy đi phong tỏa tin tức, cố gắng hết sức đừng để nhiều người biết. Nhưng khi cô ngồi trên xe đọc tin tức, chuyện này đã sớm bị truyền thông phanh phui tự sát kia cũng là người có tếng tăm, là một người mẫu không nổi tiếng lắm, nhưng cũng có mấy chục vạn fan hâm mộ trên weibo. Cộng thêm có mấy tờ báo đăng lại, nên mới sáng sớm, chuyện này đã lan truyền chóng mẫu Kỳ Hạ quyến rũ tự sát ở trong phòng khách sạn. Báo đưa tin còn cố tình đặc tả lại mấy dòng chữ bằng máu. Chuyện tình cảm luôn luôn khơi dậy lòng hiếu kỳ của người khác. Tin tức này vừa đăng lên, có rất nhiều người tò mò Hạ tổng được nhắc đến trong mấy dòng chữ kia là thần thánh phương bằng máu có nhắc đến tên cô. Mặc dù cô không quen người mẫu tự sát kia, nhưng Hạ Hạm vẫn bị cảnh sát dẫn đi để vặn hỏi một phen. Khi Hạ Hạm đi ra khỏi cục cảnh sát, Lý Mỹ Tầm tìm cô, sắc mặt rất khó coi “Hạ tổng, Hạ chủ tịch bảo cô nếu rảnh thì lập tức đi đến Bắc Việt một chuyến.”Hạ Hạm gật đầu. Có lẽ bên Bắc Việt cũng đã biết chuyện ký của Hạ Quốc An trực tiếp dẫn cô vào phòng chủ tịch. Trước cửa ra vào, Hạ Hạm đúng lúc gặp Hạ Cảnh từ bên trong đi ra.“Hạm Hạm…” Sắc mặt Hạ Cảnh có chút phức này, Hạ Hạm cũng không hào hứng chào anh ta. Cô đẩy cửa đi vào, thư ký đi ra ngoài đóng cửa lại, trong văn phòng chỉ còn lại Hạ Quốc An và Quốc An thấy cô bước vào, lông mày liền cau lại. Ông cũng không vòng vo với Hạ Hạm mà nói thẳng luôn “Chuyện ở khách sạn, tạm thời cháu không cần phải quan tâm, ông sẽ để Hạ Cảnh đi xử lý. Sau này, công việc liên quan đến khách sạn sẽ không nằm trong tay cháu nữa, mà sẽ rơi vào tay Hạ Cảnh. Nhưng chức tổng giám đốc Duyệt Tinh vẫn sẽ giữ lại cho cháu, tiền lương cũng sẽ phát theo chức vụ.”Chức vụ giữ lại, tiền lương cũng sẽ phát theo chức vụ, nhưng lại trực tiếp cướp đi quyền lực của cô. Không thể nghi ngờ, cô đã bị mất quyền lực. Hơn nữa cũng chưa từng thương lượng trước với cô, mà đã quyết định luôn rồi, gọi cô tới chỉ là muốn thông báo cho cô một tiếng mà Hạm hít một hơi thật sâu để bình tĩnh một chút “Chuyện khách sạn vẫn luôn là cháu quản lý, Hạ Cảnh không có nhiều kinh nghiệm, nếu tiếp nhận ngay sẽ có rất nhiều chuyện không xử lý được, huống chi chuyện này cháu có thể xử lý tốt.”Hạ Quốc An nói “Cháu có thể xử lý tốt? Cháu là người trong cuộc thì xử lý kiểu gì?”“Cháu đã nói có thể xử lý tốt, xin ông cho cháu một cơ hội.”Hạ Quốc An không thèm nhìn cô “Ông đã quyết định rồi, cháu không cần phải nói nữa.”Hai bàn tay Hạ Hạm nắm chặt. Cô im lặng một lúc rồi mới nói tiếp “Cháu nhớ sáu năm trước, ông đem nguồn năng lượng mới sản xuất cho ô tô của Bắc Việt giao cho Hạ Cảnh xác định và đánh giá. Đó là nghiên cứu về động năng mới cho ô tô, xem như là đột phá của Bắc Việt. Chuyện lớn như vậy, nhưng vì Hạ Cảnh sơ xuất nên cuối cùng dẫn đến xác định và đánh giá sai, những cái xe đó cũng vì sai lầm mà bị chèn ép rất lâu, không thể đưa ra thị trường. Lúc ấy, rõ ràng có rất nhiều nhà đầu tư coi trọng xe đó, cuối cùng lại rút toàn bộ vốn, vì thế Bắc Việt cũng tổn thất nặng nề. Hạ Cảnh gây ra tổn thất nặng nề như vậy, nhưng ông vẫn để anh ấy giải quyết hậu quả của chuyện đó. Chuyện hôm nay còn nhỏ hơn rất nhiều so với chuyện sáu năm trước, hơn nữa cảnh sát cũng đã thông báo là tự sát, mà cháu và cô người mẫu kia cũng chẳng có khúc mắc gì với nhau. Rõ ràng cháu bị vu oan, cháu vô tội, nhưng chỉ một cơ hội nhỏ nhoi, ông cũng không cho cháu, mà lại trực tiếp tước bỏ quyền lực trong tay cháu, để cho Hạ Cảnh thay thế. Ông biết rất rõ Duyệt Tinh là tâm huyết của cháu. Mấy năm nay, Bắc Việt chỉ chú trọng vào ô tô, căn bản không quan tâm tới khách sạn. Duyệt Tinh là do cháu gây dựng bao nhiêu năm. Ông nói muốn cướp đi liền cướp đi. Ông, ông như vậy là bất công, thật sự không thể làm cháu phục.”Biểu cảm trên mặt Hạ Quốc An như bị đâm trúng tim đen. Lúc này, ông thẹn quá hóa giận, nói “Rốt cuộc cháu còn coi ông là chủ tịch không? Cháu đừng quên, Duyệt Tinh chỉ là một tập đoàn nhỏ trong Bắc Việt, tất cả chuyện của Duyệt Tinh cũng là do ông quyết định.”“Vâng, Duyệt Tinh là của ông. Nhưng cháu và Hạ Cảnh đều là cháu trai cháu gái của ông, vì sao ông lại đối xử không công bằng như vậy? Hạ Cảnh phạm sai lầm, ông đồng ý cho anh ấy một cơ hội. Nhưng vì sao chuyện không phải do lỗi của cháu, ông lại muốn thu về tất cả của cháu? Bởi vì cháu là cháu gái, anh ấy là cháu trai sao?”“Hồ đồ! Cháu hỏi ông vì sao đồng ý cho Hạ Cảnh cơ hội mà không cho cháu. Vậy ông nói cho cháu biết, nếu như hôm nay, chuyện này đổi thành Hạ Cảnh, nếu như ông nói với nó sẽ giao chuyện này cho người khác xử lý, nó sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe theo. Nó biết nghe lời hơn cháu, cũng biết tiến biết lùi hơn cháu! Nó gặp chuyện gì cũng sẽ tỉnh táo hơn cháu, không giống cháu, chỉ biết ở đây làm loạn với ông. Cũng bởi vì từ nhỏ nó đã không tranh đoạt, nên ông mới đồng ý cho nó thêm một cơ hội, không giống như cháu, cái gì cũng tranh, cái gì cũng đoạt.”“Cháu tranh? Cháu đoạt? Ông, ông biết vì sao Hạ Cảnh lại không tranh không đoạt không? Bởi vì cái gì ông cũng cho anh ấy, vậy nên anh ấy không cần đi tranh giành. Nhưng còn cháu, nếu như cháu không tranh thủ thì bây giờ cháu làm gì. Sợ là bây giờ cháu cũng chỉ giống như Văn Tình, mất đi ước mơ, mất đi sự nghiệp, ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng nuôi dạy con cái. Bây giờ là thời đại nào rồi, vì sao còn cảm thấy con gái không bằng con trai? Ông bất công với cháu như vậy, ông có xứng với người ba đã mất của cháu không?”“Cháu…” Hạ Quốc An nổi giận, che ngực há miệng thở này, Hạ Hạm mới nhớ ra Hạ Quốc An bị cao huyết áp. Cô cũng sợ ông có gì nguy hiểm, liền gọi thư ký đi vào. Thư ký kinh nghiệm đầy đủ, cầm thuốc viên đút cho Hạ Quốc cùng, Hạ Quốc An cũng đỡ hơn, bàn tay run run chỉ vào Hạ Hạm “Cháu… cháu là đứa cháu bất hiếu, cháu cút ra ngoài cho ông!”Hạ Hạm đã không còn gì để nói, liền ngoan ngoãn cút khỏi.
Hạ Hạm cắn răng “Tôi không muốn ở đây, về nhà rồi nói.”Hạ Hạm không biết Hàn Mặc Nhiễm đang phát điên cái gì. Mặc dù thỉnh thoảng người này hơi quá mức, nhưng cũng biết cách kiềm chế lại. Vậy nên, cô không biết vì sao hôm nay anh lại không nhịn Hạm quay mặt sang một bên, anh ung dung đuổi theo, động tác cũng không vội vàng, nhẹ nhàng cọ lên đôi môi của cô, khàn giọng nói“Anh không chờ được nữa, bây giờ rất muốn em.”“…”Không biết qua bao lâu, toàn thân Hạ Hạm vô lực ngồi ở một bên, Hàn Mặc Nhiễm ngồi ở một bên khác. Áo sơ mi quần tây của anh vẫn ngay ngắn như cũ, chỉ là hơi khác so với ở bữa tiệc, lúc này quần áo anh nhiều nếp nhăn đưa tay chạm vào vết thương trên môi. Vết thương này là do vừa rồi lúc anh cưỡng hôn Hạ Hạm, liền bị cô lưu lại. Có lẽ là cắn hơi nặng, môi bị rách ra. Lúc này, anh vừa chạm nhẹ vào liền rên lên một tiếng. Nhưng anh không hề trách cứ, chỉ cười một tiếng “Không phải em nói không muốn ở đây à? Tôi thấy em có vẻ rất hài lòng.”Mặt Hạ Hạm vẫn còn hơi đỏ, nghe anh nói xong lại càng đỏ hơn. Cô nhấc chân đạp anh một cái, nhưng chân lại mềm nhũn, không có chút lực nào, cú đạp này lại như là tình Mặc Nhiễm cúi đầu nhìn, Hạ Hạm mất tự nhiên thu chân lại, nhưng lần này anh không chế giễu cô lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý. Hạ Hạm cũng nhân lúc này sửa sang lại quần áo và đầu tóc đang lộn xộn. Một lát sau, trợ lý đi vào, sắc mặt anh ta vẫn như bình thường, không nói một câu gì, chỉ khởi động xe rời thời, Hạ Hạm không muốn nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm. Sau khi trở về, cô liền đi vào phòng tắm, sau đó ôm mỹ phẩm dưỡng da và quần áo đi vào phòng dành cho khách. Hàn Mặc Nhiễm cũng không thèm hỏi một câu. Đôi khi, cô cảm thấy người đàn ông Hàn Mặc Nhiễm này, kéo quần lên liền trở thành cặn bã không nhận người quen. Nhưng giữa bọn họ không hề có tình cảm, anh cũng không cần phải dỗ cô. Hạ Hạm cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ là nhất thời cô không muốn nhìn thấy anh mà sớm hôm sau, lúc Hạ Hạm xuống nhà liền nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, quyển tạp chí đặt trên hai chân anh. Anh chống một tay lên thành ghế sofa, một tay lật tạp chí thấy Hàn Mặc Nhiễm, đột nhiên cô nhận ra một điều, dạo này tần suất Hàn Mặc Nhiễm xuất hiện hơi nhiều. Từ sau khi kết hôn, hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, có lần còn tám tháng mới gặp nhau. Gần như anh chỉ về nhà ăn một bữa cơm, rất ít khi ở lại qua xuyên xuất hiện thì thôi, nhưng ngay cả tần suất sinh hoạt vợ chồng cũng thường xuyên Mặc Nhiễm nghe thấy giọng cô thì ngẩng đầu lên nhìn một chút, sau đó lại cúi đầu xuống, hững hờ nói “Buổi sáng tốt lành.”Hạ Hạm kìm chế sự khó chịu trong lòng, trả lời “Buổi sáng tốt lành.”Nếu Hàn Mặc Nhiễm trở về chỉ vì để tham gia bữa tiệc, vậy sáng nay hẳn phải đi rồi. Nhưng anh còn ở lại đây, chứng tỏ anh trở về là vì chuyện khác. Hạ Hạm chẳng buồn hỏi, miễn cho anh lại nói cô quan tâm đến chuyện riêng của sau khi ăn sáng xong, Hàn Mặc Nhiễm lại chủ động đề cập tới vấn đề này với cô.“Lát nữa tôi có tham gia một chương trình phỏng vấn, có lẽ đối phương sẽ hỏi đến chuyện hôn nhân.”Lúc này Hạ Hạm mới biết, thì ra Hàn Mặc Nhiễm trở về là để tham gia chương trình phỏng vấn, có lẽ cũng chỉ thuận tiện tham gia buổi tiệc tối qua thôi.“Không phải anh không thích tham gia những chương trình phỏng vấn như vậy à?” Năm đó, lúc Magic nổi lên, có rất nhiều đài truyền hình tới muốn phỏng vấn anh, nhưng đều bị anh từ Mặc Nhiễm nói “Thông qua buổi phỏng vẫn, nhiều người sẽ biết đến sản phẩm của tôi hơn, nên tôi định thử một chút.”Hạ Hạm từ chối cho ý kiến. Nếu như vậy thật thì không phải lúc Magic vừa ra đời mới là thời cơ tốt nhất sao? Nhưng cô cũng không hỏi thêm gì nữa.“Tôi đã tham gia phỏng vấn, đương nhiên lúc đó cũng sẽ tiết lộ một chút về cuộc hôn nhân của mình…”Hàn Mặc Nhiễm nói một nửa, sau đó liếc mắt nhìn cô, Hạ Hạm liền biết anh có ý gì.“Tôi thấy về chuyện hôn nhân, ở bên ngoài chúng ta vẫn luôn ăn ý với nhau, anh muốn trả lời như thế nào thì tùy anh.”Ở bên ngoài, bọn họ luôn luôn xây dựng mối quan hệ vợ chồng ân Mặc Nhiễm gật đầu “Được.”Cho tới buổi trưa, Hạ Hạm mới biết vì sao sáng nay Hàn Mặc Nhiễm lại đánh tiếng với bảy, Hạ Hạm không cần đến công ty, nhưng lại phải đau đầu vì mấy cái phương án chồng chất vẫn còn chưa làm. Ăn sáng xong, cô liền đi vào thư phòng làm trưa, điện thoại di động vang lên, là Mạnh Vũ gọi tới. Hạ Hạm tưởng cô ấy tìm cô đi dạo phố. Hạ Hạm nhận điện thoại, đang định từ chối thì Mạnh Vũ réo lên, khiến cô suýt nữa khiếp hồn khiếp Hạm giơ điện thoại ra xa một chút, cô nghe thấy Mạnh Vũ nói “A a a Hạ Hạm mau xem kênh Phượng Hoàng đi, chồng cậu đang phỏng vấn, a a a a, đẹp trai chết mất!”Hả? Hàn Mặc Nhiễm tham gia phỏng vấn thì cô biết rồi, nhưng mà… phỏng vấn còn phát trực tiếp?Mặt Hạ Hạm không cảm xúc. Cô nói “Mạnh tiêu thư, điện thoại của tớ có chức năng ghi âm tự động. Vừa rồi, tớ đã ghi lại cái giọng si mê ông xã tớ của cậu rồi, lát nữa tớ sẽ đưa cho Tiêu Tề nghe.”“Đừng, đừng mà!” Đầu bên kia, Mạnh Vũ gấp đến nỗi khua tay loạn xạ “Hạm Hạm, tớ sai rồi, tớ theo đuổi nam thần Tiêu Tề vất vả như vậy, cậu nỡ nhẫn tâm sao?”“Tớ đang bận, đừng quấy rầy tớ!”“Ừm.”Hạ Hạm cúp điện thoại, ngồi trầm tư một lúc. Cô ấn giao diện máy tính lại, mở kênh Phượng Hoàng nhiên là phát sóng trực màn hình, Hàn Mặc Nhiễm mặc áo sơ mi và quần tây, thể hiện sự thành thục, đẹp trai. Có lẽ dưới tác dụng của ánh đèn, hoặc là do máy quay nên nhìn anh càng đẹp trai và người dẫn chương trình ngồi ở hai ghế sofa đối diện dẫn chương trình là một mỹ nữ tóc dài. Khi Hạ Hạm mở lên thì vừa hay nghe thấy người dẫn chương trình hỏi “Hiện giờ anh đã đạt được những thành tựu như vậy, chắc hẳn không có gì phiền muộn nữa rồi nhỉ?”Hàn Mặc Nhiễm nói “Vẫn có điều phiền phiền muộn.”“Hả? Anh phiền muộn về chuyện gì vậy ạ?”“Kiếm được quá ít tiền.”“…”Con người có cả trăm tỷ lại nói với người khác mình kiếm được quá ít tiền. Người dẫn chương trình hơi sững người, nhất thời không biết phải nói tiếp như thế dẫn chương trình gượng cười hai tiếng “Hiện giờ trong tay anh có hàng trăm tỷ, anh cảm thấy số tiền này vẫn còn ít sao?”Hàn Mặc Nhiễm nói tiếp “Không ít sao?”“…”“Tôi muốn làm rất nhiều chuyện, nghiên cứu phát minh, đưa sản phẩm dẫn đầu thị trường. Ngoài ra, tôi còn muốn làm từ thiện một chút, giúp những người trẻ tuổi lập nghiệp. Vậy nên đối với tôi, số tiền này vẫn còn quá ít.”Vẫn còn… quá ít…Biểu cảm của người dẫn chương trình phức tạp đến nỗi không có từ nào có thể hình dung Hạm bĩu môi. Đã nhiều năm trôi qua rồi, vậy mà ma vương kia vẫn như lẽ người dẫn chương trình cảm thấy ánh sáng từ người lão đại tinh tướng quá chói mắt, sợ mắt bị chói lòa, cho nên đành đổi đề tài.“Nói đến lập nghiệp, tôi chợt nghĩ đến lúc mới bắt đầu, chắc hẳn anh cũng gặp rất nhiều khó khăn đúng không? Lúc đó, anh đã làm gì để vượt qua được?”Anh không trả lời ngay, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lập tức bật cười, dường như chợt nhớ ra những ký ức đẹp đẽ nào đó. Nụ cười của anh dường như còn hàm chứa nhớ nhung và sự ngượng ngùng nhàn người trong màn hình cười ngượng ngùng, Hạ Hạm liền sững người. Nụ cười giống như một thiếu niên đang đắm chìm trong tình yêu thật sự khác xa so với khí chất của lão đại khoa học kỹ thuật Bàng Đại Lĩnh Mặc Nhiễm nói “Thời điểm lập nghiệp đúng là rất khó khăn. Nói đến đây, tôi phải cảm ơn vợ tôi rất nhiều, là cô ấy đã ở bên giúp đỡ vào lúc tôi khó khăn nhất.”Hạ Hạm đột nhiên bị nhắc đến “????”Đối với câu trả lời của anh, Hạ Hạm không thể hiểu nổi. Câu trả lời này khác xa so với các phương án trả lời trong đầu cô. Công chúng rất tò mò về cuộc sống sinh hoạt của lão đại, anh trả lời như vậy thì khác nào cố tình dẫn dắt người dẫn chương trình đi theo hướng này?Quả nhiên, người dẫn chương trình lập tức chuyển sang chủ đề này “Tôi biết Hàn tổng đã kết hôn rồi. Lúc trước, không ít fans hâm mộ của anh kêu la ở trên mạng, nói là anh kết hôn rất sớm, nhưng người ngoài giới lại biết rất ít về Hàn phu nhân. Từ câu nói của anh vừa rồi, có phải Hàn phu nhân và anh cùng nâng đỡ nhau không?”“Cũng coi như là vậy.”Lúc này, điện thoại Hạ Hạm nhận được một tin nhắn, là Mạnh Vũ gửi Vũ Hạ Hạm, mau mở bình luận luận? Hạ Hạm mở bình luận trong video trực tiếp, lập tức thấy được những bình luận nhức mắt.“Ôi trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì đây, lão đại sắp bị đè đầu cưỡi cổ rồi, chết mất!!!”“Có tài hoa, có năng lực, biết kiếm tiền, dáng dấp còn đẹp trai như vậy, Hàn lão đại giống y như nam chính trong tiểu thuyết tình yêu vậy. Bây giờ tôi chỉ muốn mình hóa thân thành Hàn phu nhân thôi!”“Vậy nên, vừa rồi lão đại cúi đầu cười một tiếng là đúng, không phải tôi hoa mắt đúng không. A a a a, thật là đáng yêu! Xin lỗi ông xã của em, em đi gội đầu một lát rồi quay lại sau!”“Bạn đi gội đầu ơi chờ tôi một chút!”Khi Hạ Hạm đang bị một loạt các bình luận này làm cho hoa mắt thì người dẫn chương trình đã chuyển chủ đề “Vậy nên, anh và Hàn phu nhân quen biết từ khi còn học cao trung, là từ tình yêu vườn trường cho đến hôn nhân?”Lông mày Hàn Mặc Nhiễm lộ ra ý cười ngượng ngùng, là phản ứng khi người ta nhắc đến người mình Hạm nhìn vẻ mặt anh như vậy, mí mắt liền giật giật.“Thật ra cũng không phải. Khi còn học cao trung, bọn tôi chẳng nói với nhau được vài lời. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học gặp lại nhau, đột nhiên Hàn phu nhân lại cầu hôn tôi.”“À? Là như vậy sao? Vậy lúc ấy, anh…”“Tôi liền đồng ý luôn.”Hạ Hạm “???”Bà đây cầu hôn anh lúc nào!Lúc này, vừa hay có mấy cái bình luận đáng chú ý đập vào mắt Hạ Hạm.“Oa, trong đầu tôi đang hình dung ra kịch bản vườn trường cẩu huyết, em thầm mến anh mà đúng lúc anh cũng yêu thầm em, song hướng yêu thầm.”“Lão đại thật là tốt. Vốn dĩ tôi còn tưởng lão đại là người nghiêm túc cứng nhắc, không ngờ lại như vầy. Nhất định Hàn phu nhân là một người rất rất bạo dạn, trêu chọc lão đại ngượng chín người. A a a, không thể nghĩ tiếp nữa.”Mặt Hạ Hạm đen lại. Cái tên cặn bã Hàn Mặc Nhiễm này, hiện giở cả thế giới đều nghĩ là cô thầm mến anh ta, là cô tỏ tình với anh ta, là cô mỗi ngày đều trêu chọc khiến anh không chịu gì mà ngượng ngùng nội tâm chứ? Thật muốn mấy người bình luận kia nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm cợt nhả cỡ nào, nhìn thấy thời niên thiếu anh ra sao, xem họ có muốn đánh chết anh, đánh anh sưng hết mặt mũi không.“Câu hỏi cuối cùng của chúng tôi hôm nay. Hàn tổng, anh có muốn nói gì với phu nhân không?”Máy quay gần sát lại, càng rõ nét gương mặt Hàn Mặc Nhiễm Mặc Nhiễm cúi đầu cười, một tay che miệng ho một tiếng. Sau đó, hai tay anh đặt trên đầu gối, tư thế ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học, nhìn ống kính nói “Hàn phu nhân, tối nay chuyển về phòng có được không, anh không muốn chia phòng ngủ với em.”Hạ Hạm “???!!!”Cái tên này, có biết mình đang nói gì không? Quan trọng là, anh nói câu này rất tự nhiên, còn tỏ ra rất lo lắng, thật giống như vợ chồng ầm ĩ khiến anh khó chịu, cẩn thận xuống nước làm mặt này của anh khiến Hạ Hạm kinh hãi, lập tức lạnh hết sống lưng. Không cần, thật sự chẳng cần, nói bừa một vài câu để chứng minh bọn họ ân ái một chút là được rồi, đâu cần phải diễn như thật vậy dẫn chương trình ngửi thấy mùi bát quái, lập tức hỏi tiếp “Anh và Hàn phu nhân cãi nhau sao?”Hàn Mặc Nhiễm nói “Không cãi nhau. Chỉ là, tối qua xảy ra chút chuyện không thoải mái. Phu nhân tôi cảm thấy cách tôi “yêu” cô ấy không phải cách cô ấy muốn, cho nên đang giận tôi.”Cái… cái quỷ gì đây!“Bây giờ anh hiểu rồi. Về sau, anh sẽ dùng cách em muốn để yêu em, yêu em thật nhiều.” Anh nói như rất đứng Hạm nghĩ đến mâu thuẫn của hai người tối hôm qua. Cô muốn về nhà làm, nhưng anh lại muốn phải làm trên nghiêm túc đàng hoàng nói toạc ra như thế, ngay trước mặt hàng ngàn người đang xem…Sẽ dùng cách em muốn để yêu em, yêu em thật như thế nào?Ai mà ngờ lúc này lão đại thâm tình lại nói đến chủ đề vô cùng xấu hổ như vậy chứ?!
Một giờ sau, Hạ Hạm đứng trong phòng tắm. Son môi bị Hàn Mặc Nhiễm hôn làm nhòe hết. Hạ Hạm lau miệng sạch sẽ. trang điểm lại một lần nữa. Khi Hạ Hàm đi ra ngoài, vừa hay Hàn Mặc Nhiễm đang cầm quần áo, anh thay quần áo một lần nữa. Nhìn thấy cô đi ra, anh cười đầy ý tứ sâu xa “Không đi là không kịp đến nhà em ăn tối đâu.” Hạ Hàm trợn tròn mắt,mỉm cười nói với anh “Thật sự làm phiền Hàn tiên sinh quá.” Hàn Mặc Nhiễm không biết xấu hổ trả lời lại một câu “Không cần khách sáo.” Hạ gia ở gần công ty, cả nhà đều ở cùng nhau. Thật ra trước đây Hạ gia sống ở trung tâm thành phố. Sau đó, tình trạng kẹt xe khiến việc đi lại bất tiện. Nghĩ đến người già không thể ngồi lâu, nên đã chuyển đến biệt thự nhỏ gần công ty. Mặc dù là biệt thự nhỏ, nhưng cũng đủ để ở. Khi Hạ Hàm và Hàn Mặc Nhiễm bước vào, mọi người đều đã ở đây. Ba Hạ Hàm gặp tai nạn năm cô 13 tuổi, nhưng mẹ cô – Thu Hà không hề tái hôn. Thấy con gái và con rể trở về, Thu Hà là người vui vẻ nhất, và vội vàng đúng dậy nghênh đón ”Vừa mới nhắc đến hai đứa thì hai đứa đã đến rồi.” Thu Hà bước tới nắm tay con gái mình, lại nhìn sang con rể bên cạnh, sự vui mừng hiện rõ trên mặt. Hạ lão tiên sinh và nhà con trai cả Hạ gia đều ở đó. Bác dâu Hạ Hàm, Tằng Dung cũng đứng dậy cười nói “Mau tới đây ngồi, ông cụ ngóng các con mãi.” Sau đó, bà ta sai người giúp việc rót trà. Hàn Mặc Nhiễm bảo trợ lý đưa quà biếu cho mấy người bậc trên, mọi người khách sáo một lúc mới ngồi xuống ghế sofa. ”Ông đã xem buổi diễn thuyết của cháu, quả thực không tồi, người trẻ tuổi ý tưởng rất tốt”. Lời này là Hạ lão tiên sinh nói với Hàn Mặc Nhiễm. Hàn Mặc Nhiễm nói “Ông quá khen.”Hạ lão gia bảo anh uống trà “Cấp dưới đưa trà tới, nói là hồng trà Vũ Di Sơn, cháu nếm thử xem.” Hàn Mặc Nhiễm nhấp một ngụm, khen “Quả thực không tồi, trà ngon.” Lão tiên sinh cười rộ lên, cầm tách trà lên uống một ngụm, hơi sương từ trà bốc lên nghi ngút. Ông mỉm cười, nhìn Hàn Mặc Nhiễm ngồi đối diện, ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại mỉm cười lần nữa, thể hiện sự dương đối với người trẻ tuổi, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một sự kiêng kị. Hàn huyên vài câu đơn giản, dường như Hạ lão tiên sinh chỉ vô tình nhắc tới, nói với Hàn Mặc Nhiễm “Đúng rồi Mặc nhiễm, lần trước ông sai người đưa cho cháu bản kế hoạch kía, cháu cảm thấy thế nào? Nếu cháu thấy nó khả thi, ông sẽ sai người làm một bản kế hoạch chi tiết cho cháu”. Kể từ vài năm trước, khi Magic ra đời, Hạ gia đã có ý muốn hợp tác cùng Hàn Mặc Nhiễm. Hiện giờ, khoa học kỹ thuật phát triển, trí tuệ nhân tạo đã thành trào lưu. Hơn nữa, Hạ gia cũng muốn chế tạo một chiếc xe không người lái. Thực ra, trước đây Hạ lão tiên sinh đã đề cập điều này với anh rất nhiều lần, nhưng Hàn Mặc Nhiễm đều không trả lời. ”Hiện tại công ty cháu chủ yếu chế tạo hệ thống giọng nói, vẫn còn nhiều thiếu sót trong vấn đề máy tính. Cho nên, sợ là cháu còn phải nhờ ông nâng đỡ.” Hạ lão tiên sinh nói “Không sao, chúng ta có thể cùng nghiên cứu phát minh. Ông trả tiền, cháu đưa công nghệ. Cháu thấy sao? “ Ở phương diện xe không người lái này, nhìn ra thế giới, công nghệ vẫn chưa hoàn thiện, đầu tư cũng rất nguy hiểm, và rất có khả năng sẽ không có lợi nhuận. Tuy nhiên, sự quan trọng thời đại khoa học công nghệ chính là tầm nhìn và công nghệ. Bất cứ ai đi trước đều có khả năng chiếm giữ thương trường. Một khi nghiên cứu ra được thật, chắc chắn sẽ có lợi nhuận rất cao. Đây cũng có thể coi là sự đánh cược. Mặc dù Hạ lão tiên sinh tuổi đã cao, nhưng niềm đam mê thì vẫn còn, hơn nữa ông còn dám đánh cược. Có thể thấy rằng Hạ lão tiên sinh thực sự xem trọng vấn đề xe không người lái này. Có người trả tiền để nghiên cứu phát minh, đây là chuyện tốt đối với tất cả những người làm khoa học công nghệ. Dường như Hàn Mặc Nhiễm không có bất kỳ lý do nào để từ chối. Hàn Mặc Nhiễm trầm tư một lát, sau đó nói “Cháu và Bắc Việt hợp tác thì vẫn muốn nói chuyện với Hạ Hạm hơn, cháu và cô ấy cũng hợp tác rất suôn sẻ. Ông cũng thấy chung cư khách sạn thông minh mà cháu hợp tác với cô ấy tiếng vang cũng không nhỏ. Về vấn đề hợp tác, bọn cháu đúng là rất ăn ấy cũng hiểu về công ty của cháu hơn so với những người khác. Vậy nên, nếu như muốn sáng chế ô tô này thì cũng phải hợp tác với Hạ Hạm, cháu nghĩ hiệu quả hơn, và cũng có thể tiết kiệm được nhiều thứ.” Những lời này của Hàn Mặc Nhiễm khá thẳng thắn. Ý anh muốn nói nếu hợp tác, thì chỉ có thể làm việc với Hạ Hạm, anh chỉ đồng ý hợp tác với cô. Nhưng hiện nay, cổ phần của xe Bắc Việt cơ bản nằm trong tay nhà con trai cả Hạ gia, chẳng hề liên quan đến Hạ Hạm. Nếu như đổi thành Hàn Mặc Nhiễm mấy năm trước, còn chưa hót hòn họt như bây giờ thì sẽ không thể không biết điều như vậy. Thế nhưng, hiện giờ anh đang là lão đại trong giới khoa học kỹ thuật, danh tiếng quốc tế lẫy lừng, rất có tiếng nói. Mặc dù những người nghe được đều không thoải mái, nhưng thực lực của Hàn Mặc Nhiễm vẫn còn đó. Hiện giờ anh rất có mặt mũi và sự uy tín, có gì mà không dám nói? Huống hồ là Hạ lão tiên sinh vội vã muốn hợp tác, từ lúc đầu đã chịu bất lợi rồi. Cho nên, cho dù không thoải mái khi nghe mấy câu nói đó, Hạ Quốc An cũng không dám thể hiện sự bất mãn ra ngoài mặt. Hạ lão tiên sinh cười gượng hai tiếng “Mấy năm nay, Hạ Hạm quản lý khách sạn. Cho nên chưa có đủ kinh nghiệm về ván đề quản lý xe hơi, cho nên cần rèn nghiệm thêm.” Hàn Mặc Nhiễm Nói “Vậy thì chờ cô ấy rèn luyện đủ, có đủ năng lực thì cháu sẽ trao đổi với cô ấy.” Câu nói này, không thể nghi ngờ gì nữa, nó đã bịt kín mọi đường lui, khiến Hạ lão tiên sinh bị chặn lời. Hạ Hạm ngồi cạnh Hàn Mặc Nhiễm, cả cuộc nói chuyện không nói một câu nào. Mặc kệ Hạ lão tiên sinh có nháy mắt như thế nào, cô cũng không nói. Bất kể quan hệ giữa Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm là như thế nào thì với người ngoài, hai người cũng là chồng, phải vì lợi ích chung. Về vấn đề này, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, ắt là vì muốn tranh thủ tối đa hóa lợi ích cho đối phương. Đó là lý do tại sao Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm không có tình chí, nhiều lúc họ còn cảm thấy cuộc hôn nhân này thật ghê tởm, nhưng đó là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy họ vẫn còn ở chung. Hạ Hạm cũng biết Hạ lão tiên sinh có ý gì. Ông hy vọng cô có thể hòa giải được một chút. Nhưng nếu Hàn Mặc Nhiễm đã tỏ rõ thái độ, người làm vợ như cô cũng không thể đối nghịch với chồng mình. Vì vậy, trong suốt quá trình, cô đều giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của Hạ lão tiên sinh. Cuộc trò chuyện không thuận lợi, bầu không khí trong phòng khách nghiêm nghị hơn. May thay, cơm đã nấu xong, bác dâu cả gọi mọi người vào ăn cơm. Mọi người di chuyển đến bàn ăn tối, quét sạch sự xấu hổ trong phòng khách vừa rồi, không khí lại vui vẻ trở lại. Họ không nói về chuyện hợp tác nữa. Để chào đón Hàn Mặc Nhiễm đã đến, Hạ lão tiên sinh còn đặc biệt mang bình rượu quý của mình ra. Nhà bác cả Hạ chỉ có Hạ Cảnh cùng thế hệ với Hạ Hạm. Hai năm trước, Hạ Cảnh đã kết hôn với con gái Văn gia. Văn gia kinh doanh về phụ tùng ô tô, cuộc hôn nhân của bọn họ cũng coi như hôn nhân thương mại. Văn Tình là một cô gái khá trầm tính. Mẹ mất sớm, ba tái hôn. Có lẽ là sống dưới bóng ma mẹ kế từ khi còn nhỏ, nên cô ấy thường khúm na khúm núm, thường xuyên bị bác dâu cả Tằng Dung răn dạy, nên ở Hạ gia càng ngày càng cẩn thận dè dặt hơn. Cô ấy đã gả đến đây được hai năm, nhưng Hạ Hạm cũng không nói chuyện với cô ấy được mấy câu. Nhưng Hạ Cảnh tốt đối với cô ấy cũng rất tốt, trên bàn cơm còn gắp đồ ăn cho cô ấy. Hạ lão tiên sinh ngồi trên đầu, nhà con cả ngồi một bên, nhà con thứ ngồi một bên. Trên bàn cơm rất ít nói chuyện, nhưng để bầu không khí không bị bối rối, thỉnh thoảng sẽ nói một vài chuyện đơn giản. Bác dâu cả Tằng Dung ngồi đối diện với cô. Đột nhiên bà ta cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm vào Hạ Hạm mấy lần, cười nói “Hạm Hạm thực sự đã chững chạc rồi. Bác nhớ khi còn nhỏ, cháu là người khó dạy dỗ nhất, tính tình khó bảo nhất.” Thu Hà nghe xong, không hài lòng nói “Hạm Hạm nhà tôi khó bảo lúc nào? Từ nhỏ con bé đã rất ngoan ngoãn vâng lời rồi.” Tằng Dung nói “Em quên cái lần nó đi Bạch gia đập phá rồi sao? Thiếu chút nữa làm rối loạn cả Bạch gia. Sau đó, phải nhờ bác của nó đi gặp bọn họ để xin lỗi, người ta mới không so đo nữa. Nếu nói là còn bé không hiểu chuyện thì còn cho qua được. Hạm Hạm năm đó bao nhiêu nhỉ, mười ba thì phải, mười ba tuổi thì cũng lớn rồi.” Tằng Dung vừa dứt lời, liền nhìn Hạ Hạm cười lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ khi bậc con cháu phạm sai lầm. Mặt Thu Hà lập tức đỏ lên “Chị nói điều này làm gì? Lúc đó vì sao Hạm Hạm nhà tôi đi đập phá, chẳng lẽ chị còn không biết?” ”Cô nhìn lại cô một chút đi. Lúc nào cô cũng bênh nó, cho nên nó mới bị chiều hư. Nhưng hiện giờ tốt hơn rồi, con bé đã chín chắn hơn rất nhiều. Là bác dâu nó, tôi cũng thấy vui lây.” Hạ Hạm cũng không biết vì sao Tằng Dung lại nhắc đến chuyện đó. Bà ta nói cô khó dạy bảo, ý bà ta là gì đây? Muốn bóc mẽ cô trước mặt Hàn Mặc Nhiễm à? Từ trước đến giờ, công phu mồm mép của Tằng Dung không tồi, Thu Hà lại là người ăn nói vụng về, giữa chị em dâu khó tránh khỏi va chạm, Thu Hà bị Tằng Dung gây ức chế là chuyện bình thường. Giống như bây giờ, Thu Hà tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, nhưng không nói lại được một câu. Nếu ầm ĩ thêm nữa, chắc chắn Hạ lão tiên sinh sẽ tức giận. Đến lúc đó, Thu Hà sẽ bị thiệt thòi. Hạ Hạm buông đũa xuống, người giúp việc múc cho cô một bát canh. Cô từ từ uống, mặt không cảm xúc nói “Năm đó, ba tôi xảy ra chuyện không phải vì con thứ hai nhà họ Bạch say sao? Ba tôi mất rồi, chẳng lẽ tôi không được đi đập phá nhà họ? Đã qua nhiều năm như vậy rồi, sao bác dâu còn lôi cái chuyện này …”“Đủ rồi!” Hạ Hạm còn chưa nói xong, Hạ lão tiên sinh đã ném đũa, tức giận nói “Cơm thì không ăn, sao còn nói nhiều như vậy, không sợ bị chê cười à?” Tằng Dung rất biết tranh thủ,vội vàng đưa đũa cho Hạ lão tiên sinh “Ba, ba đừng nóng giận, bác sĩ nói ba bị huyết áp cao, bình thường cần phải khống chế cảm xúc.” Nói xong còn không quên đưa mắt nhìn Hạ Hạm đầy trách móc. Hạ Hạm hiểu rất rõ, Hạ lão tiên sinh đang tức giận vì Hạ Hạm không chịu nói giúp, chẳng qua chỉ mượn cơ hội này để nổi giận với cô. mà thôi. Vừa nãy Hàn Mặc Nhiễm ép ông không nói được gì. Ông không thể tức giận với anh, vì vậy đã trút cơn tức giận lên người Hạ Hạm. Dù sao thì việc ông mắng cháu gái mình sẽ không ai dám nói gì. Chỉ là … rõ ràng Tằng Dung là người nói trước, vì sao bà ta có thể nói mà cô lại không thể? Dù vậy, Hạ lão gia bất công cô cũng đã quen, cô không quan tâm người bên cạnh có chế giễu hay không. Cô uống canh,đặt bát sang xuống, đang định nói thì giọng Hàn Măc Nhiễm vang lên “Em thật sự đi đập phá Bạch gia?” Câu này là nói với Hạ Hạm. Hạ Hạm híp mắt nhìn này, hỏi như vậy là có ý gì? Muốn chế giễu cô để tiếp tục nói về vấn đề này à? ”Thì sao?” Giọng Hạ Hạm hơi tức giận. ”Đó là người hại chết ba em, em đập phá Bạch gia xong, sao không đánh cho đứa con trai thứ hai Bạch gia một trận? Em làm như vậy là còn nhẹ tay đó.” ”…”Bạn đang đọc truyện tại
Hà An là một nhân viên công sở như hàng nghìn hàng vạn những nhân viên công sở ngày ngày một lịch trình sáng sớm thức dậy chen chúc trên đường đến công ty, tối mịt về đến nhà. Rồi sáng hôm sau lại một vòng quay như vậy. Tốt nghiệp đại học khoa công nghệ 10 năm nhưng cô vẫn dậm chân ở vị trí nhân viên kho của tập đoàn công nghệ Thiên Long. Cuộc sống nhàm chán đến vô vị. Muốn cố gắng thoát khỏi cảnh tù túng và yếu nhược của bản thân nhưng cũng chỉ là mơ ước. Không biết bắt đầu từ ngờ được từ một nhân viên công cở bình thường, cuộc sống của cô đã thay đổi hoàn toàn từ khi gặp anh – Tổng giám đốc mới từ Mỹ về điều hành công ty mà cô đang làm. Mà người ấy lại là bạn học cũ của cô - Đặng Nhật hỏi anh “tại sao anh lại thả dây xuống cho tôi leo lên?”Anh lười nhác trả lời “vì nếu cô chịu nắm sợi dây ấy mà leo lên thì vị trí của tôi ở tập đoàn này sẽ càng vững vàng. Thế cho nên, Hà An à, hãy nhanh chóng quyết định về đề nghị kết hôn cùng tôi.”Sau đó là những ngày tháng Hà An phải chịu áp lực khôn cùng từ Nhật Huy, Tổng giám đốc tập đoàn và cũng là người chồng trên danh nghĩa của cô.…..Hơn một năm sau ngày kết hôn, Nhật Huy giao cho Hà An một dự án mới thẩm định một khu resort ở Đà Lạt vì anh có ý định mua An “Lịch trình làm việc là do em sắp xếp, nếu cần hỏi ý anh thì em sẽ chủ động hỏi. Em hứa sẽ không tự ý di chuyển, ngược lại anh cũng phải tôn trọng việc quan sát của em, thậm chí là những cuộc đối thoại của em với khách hàng ở đó.”“Được.”“Xuất hiện trước người khác chỉ là mối quan hệ giám đốc và người tư vấn, nên đừng có động vào người em đó.”Anh ngập ngừng một lát rồi trả lời “Được”“Tạm thời là vậy. Nghĩ ra gì nữa em sẽ yêu cầu sau.”“Giám đốc gì mà như tài lọt theo em thế anh thật có tiền đồ.”“Em vì công việc thôi mà. Anh không thấy có mình em đảm đương hay sao?”“Em không thể cưng chiều anh một chút được hay sao? Lúc nào cũng uy hiếp và bạo hành anh.”Hà An khoái chí “cho anh hiểu thế nào là sự áp bức, là em đang trả lại những tháng ngày bị anh gây áp lực đó mà.”Lời chưa dứt thì cô đã bị một vòng tay tóm gọn. Đôi môi cô cũng lập tức bị khóa trọn bởi một nụ hôn tuy mạnh mẽ nhưng cũng rất yêu chiều.…Nhân vật chính Nhật Huy – Tổng giám đốc tập đoàn công nghệHà An – trước là nhân viên, sau là chuyên viên tài tắt “Dù cô ấy có đẹp hay xấu, có xuất sắc hay tầm thường, thì cô ấy vẫn chỉ là cô ấy. Tôi tuyệt đối không thể đem cô ấy so sánh với bất cứ ai. Nên cũng đừng đem ai đặt bên cạnh cô ấy để so sánh”.“Tôi yêu em, vì em là hình ảnh duy nhất trong tôi.”
sớm muộn gì cũng ly hôn