ngoan đều nghe em
Phong tục mừng tuổi cho người già và trẻ nhỏ vào dịp Tết Nguyên Đán đã có từ rất lâu đời. Chiếc phong bao lì xì thường thay cho lời chúc thọ tới các ông bà và chúc trẻ nhỏ học giỏi, ngoãn ngoãn nghe lời bố mẹ. Tuy nhiên, nhiều trẻ chưa ý thức được hành động của mình là đúng hay sai nên vô tư đòi tiền mừng tuổi khi khách đến chơi nhà.
Download/ nghe/ tải/ cài đặt/ mã số nhạc chờ Cả tuần đều ngoan Mobifone Funring, ca sĩ Bé Bảo An về điện thoại, mobile, máy tính, pc, computer; Tai nhac cho Ca tuan deu ngoan Mobifone Funring cho dien thoai di dong, mobile, dtdd; Cai dat nhac cho Ca tuan deu ngoan mang Mobifone Funring, ca si Be Bao An; Loi bai
Trong trường hợp khẩn cấp, mỗi đồng tiền đều trở nên đáng quý hơn. Ngay cả với một triệu đồng, đó cũng là một điểm khởi đầu tốt. Nếu bạn thấy một khoản tương đương giá trị 3 đến 6 tháng sinh hoạt phí có vẻ khó khăn, Hensley khuyên bạn nên bắt đầu từ
Lương chẳng cao, nếu mà để tiêu hoang chẳng đủ thế nhưng vẫn phải để nhà hát luôn sáng đèn với các suất diễn đều đều. Bên cạnh công việc nhà hát, tôi vẫn tạo điều kiện để anh chị em nghệ sĩ có thể đi diễn show ở ngoài để tăng thêm thu nhập, lấy nguồn thu
Giới thiệu nội dung Ngoan, Đều Nghe Em: Tên Hán Việt: Quai, đô thính nhĩ đích. Tác giả: Diệp Tích Ngữ. Editor: Shmily. Nhân vật chính: Thẩm Thần, Đông Lộ. Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Vườn trường, Đô thị tình duyên*. Văn án 1: Đông
contoh kerajinan limbah berbentuk bangun datar dan cara membuatnya. Edit by Shmily Do not reup - Không khí trong phòng cách có chút căng thẳng. Thẩm Thần nhìn chằm chằm Đông Lộ, ánh mắt bằng phẳng lại trực tiếp, nóng đến độ không thể làm lơ. Trái tim Đông Lộ đập mãnh liệt, có chút mất tự nhiên dời mắt đi, rũ xuống lông mi run rẩy. Quả nhiên nó vẫn tới. Cô biết chắc là hắn nhất định sẽ hỏi. Rốt cuộc thì ngay cả cô cũng đều cảm thấy mình đối xử với hắn có chút đặc biệt. Ánh mắt không thể rời khỏi người hắn, tham luyến sự ấm áp hắn dành cho mình, không thể khống chế nỗi lo lắng cho an nguy của hắn. Đó không phải thích thì là cái gì? Vậy cô còn đang do dự điều gi? Đông Lộ rũ mắt nhìn tấm bằng khen lấp lánh trên tay. Bất luận là thi đấu hay là bài thi nhỏ ở trên lớp, hắn đều đứng thứ nhất, những vinh quang mà người bình thường không thể có được, hắn lại chỉ cần vươn tay là có thể nắm lấy, làm cho tất cả mọi người phải dõi theo bóng lưng của hắn. Trời cao đem những đặc ân tốt nhất ban tặng cho hắn. Mà hắn lại ngược lại, không những không quý trọng mà chỉ một lòng nghĩ tới chuyện yêu đương. Đông Lộ nắm chặt giấy khen, trầm mặc một lúc lâu. Thẩm Thần không thúc giục cô, lần đầu tiên có kiên nhẫn như vậy, thậm chí hắn còn hy vọng cô có thể trầm mặc càng lâu càng tốt, vậy có nghĩa là cô đang suy xét một cách nghiêm túc chứ không phải giống như lần trước hắn tỏ tình, cô chưa hề nghĩ ngợi mà đã từ chối. Hẳn là có hy vọng. Nghĩ tới đây, Thẩm Thần thế mà lại giống một tên nhóc bắt đầu cảm thấy hồi hộp, hai tròng mắt đen nhánh không chớp nhìn cô chăm chú, trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực, hắn lẳng lặng chờ câu trả lời từ cô. Mà lúc này, Đông Lộ rốt cuộc cũng nâng mắt lên, trong mắt là một mảnh trong suốt sạch sẽ, tựa như đã hạ quyết tâm "Tôi..." "Tôi không tiếp thu đáp án nào trừ từ chối." Thẩm Thần thấy cô bình tĩnh như vậy, cho rằng cô lại muốn từ chối liền nhanh chóng mở miệng chặn ngang lời nói của cô, gằn từng chữ một, "Tuyệt! Đối! Không!" Đông Lộ dừng một chút, nhìn biểu tình căng chặt của hắn, khó có khi nổi lên tâm tư trêu đùa, "Trừ từ chối?" Cô cười như không cười, "Thì ra cậu muốn tôi từ chối?" Lúc này Thẩm Thần mới phát hiện ban nãy mình nói gấp quá mà nói sai, nhìn cô cười cười, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, "Em còn cười?" Hắn đột nhiên áp sát cô, bắt lấy tay cô ấn lên trên tường, nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của thiếu nữ, da thịt trắng như tuyết, trắng đến phát sáng.
"... Cậu có bệnh à?" Đông Lộ ngẩn ra một giây, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với hắn, khác hoàn toàn với vẻ thẹn quá hóa giận lúc trước, lần này trên mặt cô không có chút gợn sóng, đôi mắt lãnh đạm nhìn hắn. Không thấy được bộ dáng lạnh lùng của cô, Thẩm Thần có chút thất vọng, chậm rãi đứng thẳng dậy, cà lơ phất phơ cười "Tôi chỉ đùa thôi mà." "Đồng phục tự cầm về đi." Đông Lộ mặt không biểu tình đặt đồng phục lên trên đống sách hắn đang ôm, sau đó quay người đi về lớp trước. Hình như là thật sự tức giận. Thẩm Thần nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô. Bím tóc cột đằng sau hơi thấp, dây cột tóc màu đỏ bay bay trong không trung, vài sợi tóc đen nhánh dán ở trên cổ, theo gió nhẹ nhàng đung đưa, một mảng lớn da thịt đang ửng đỏ như ẩn như hiện, giống như nụ hoa mới chớm nở. Thì ra là vẫn thẹn thùng nha. Đôi mắt Thẩm Thần nhíu lại, khóe môi không tự chủ được cong lên. Bỗng nhiên, một trận ho khan kịch liệt truyền tới, phát tán trong không khí, làm cho hắn nghe thấy rất rõ ràng. Môi Thẩm Thần thu lại, tầm mắt nhìn về cô gái đằng trước, thiếu nữ hơi hơi cúi đầu, tay che miệng, bả vai khẽ run, hình như ho rất nặng tiếng. Một tiếng lại một tiếng vang lên, nện thật mạnh ở trên đầu quả tim của hắn. Gió thu hơi lạnh làm tóc cô trở nên tán loạn, áo đồng phục rộng thùng thình bị thổi để hơi phồng lên, còn có thể nhìn thấy vòng eo gầy bé như ẩn như hiện của cô, nhìn qua trông có vẻ rất suy nhược. Thẩm Thần "chậc" một tiếng, có chút phiền lòng mà xoa xoa cánh mũi. Thật là một bạn học nhỏ hiếu thắng. *** Đông Lộ cơ hồ là ho cả một đường về lớp, phảng phất như thể là đem uất nghẹn nén chịu đựng lúc trước ho trở lại. Giọng nói thực sự rất khó chịu, giống như lửa đốt, khô khốc vô cùng. Cô vốn định đi quầy bán đồ ăn vặt mua chai nước, nhưng nghĩ đến bây giờ vẫn còn đang trong thời gian lên lớp nên liền cố gắng nhịn xuống. Lúc trở về lớp thì đang học tiết Vật Lý, thầy giáo đang cầm quyển sách đứng ở trên bục giảng bài. Thầy Vật Lý họ Vương, tuổi đã hơn bốn mươi, vừa lùn lại vừa béo, đã ly hôn hai lần, tính tình có chút hung dữ, những học sinh từng được ông dạy đều rất sợ ông. "Thưa thầy." Đông Lộ nhẹ giọng nói, thanh âm rất trầm. "Vào đi." Thầy Vương nhìn thấy là cô thì cũng không nói thêm gì nữa, xua xua tay bảo cô vào lớp. Hẳn là vừa mới chỉ đường cho bạn học mới đi. Thành tích của Đông Lộ rất tốt, là học sinh mũi nhọn của lớp, thầy cô giáo đều không có làm khó cô nhiều. Sau khi Đông Lộ ngồi xuống, phát hiện có rất nhiều người nhìn về phía mình, ánh mắt cực quái dị. Chu Tiêu Hàm thấy thầy giáo không chú ý liền hỏi cô "Sao bây giờ cậu mới về? Thầm Thần đâu?" Đông Lộ "Đường xa, hắn đi ở đằng sau." Chu Tiêu Hàm cười xấu xa "Thôi đi, có xa thế nào cũng chẳng mất những hai mươi phút, nói thật đi, các cậu đã làm gì thế?" Đông Lộ lấy sách ra, "Trừ việc lấy sách ra thì có thể làm gì nữa?" Cô hỏi "Không khí trong lớp có vẻ lạ, xảy ra chuyện gì sao?" Chu Tiêu Hàm "Ban nãy lúc cậu đi ra khỏi lớp không lâu thì tớ với Triệu Cầm có cãi nhau một trận." Đông Lộ nhíu mày "Sao lại thế?" Chu Tiêu Hàm bĩu môi, nhỏ giọng nói "Ai bảo cậu ta mắng cậu, còn có Từ Nhu nữa, hết thảy đều là do cậu ta mở màn trước, các cậu thật sự là bạn học hồi cấp hai sao?" Đông Lộ nghe không hiểu lắm, "Rốt cuộc là có chuyện gì?" "Chuyện là..." Chu Tiêu Hàm vừa hé miệng thì một viên phấn từ đâu bay tới đập vào đầu cô nàng. "Chu Tiêu Hàm, em hiểu bài hết rồi đúng không? Vậy thì lên đây giảng thay tôi luôn đi này, tôi nhường em!" Thầy Vương trừng mắt nhìn qua đây. Chu Tiêu Hàm lập tức ngậm miệng, thè lưỡi, vẻ mặt không phục. Mười lăm phút sau, Thẩm Thần mới quay trở lại. "Thưa thầy." Thiếu niên đứng ngoài cửa ôm sách cùng đồng phục của mình, lười biếng báo cáo một tiếng với thầy giáo. "Học sắp xong rồi em mới về?" Thầy Vương nhìn hắn, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Thẩm Thần không dấu vết mà nhìn Đông Lộ đã ngồi yên vị ở trong lớp, "Em đi lấy sách mà." "Đi lấy sách mà hết nửa tiết? Đi đi lại lại mười phút cũng là nhiều rồi!" Thầy Vương cười lạnh, "Bạn nữ đi cùng em đã sớm quay về, mà nửa ngày cũng không thấy bóng dáng em đâu, lại chạy đi lêu lổng ở chỗ nào?" Thẩm Thần không lên tiếng, giống như là cam chịu. Thầy Vương chỉ vào cửa, giận dữ rống lên "Mới vào trường không lâu mà đã dám trốn học, vậy sau này sẽ thành cái dạng gì? Ra đứng ngoài cửa lớp cho tôi! Còn có đống sách đó, không phải thích ôm sao? Một quyển cũng không được bỏ xuống, ôm nó tới hết tiết cho tôi!" Không khí tĩnh mịch, cả lớp an tĩnh như gà, đến thở mạnh cũng không dám. Sắc mặt Thẩm Thần không chút biến hóa, chỉ gật đầu tỏ vẻ không sao cả, mới vừa xoay người, thầy Vương lại kêu lên "Chờ đã, đừng ra ngoài đứng, ai biết em có chạy đi đâu hay không chứ, đứng xuống cuối lớp đi!" Thẩm Thần "ồ" một tiếng, dưới ánh mắt đồng tình của cả lớp, chậm rãi đi tới cuối lớp đứng, lưng còn dựa vào tường. Đông Lộ khẽ nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, sau khi bọn họ tách ra, hắn liền đi ở phía sau cô không xa lắm, theo lý thuyết thì không thể về muộn như vậy mới phải. Chẳng lẽ thật sự là do sách quá nặng? Cô còn tưởng là hắn giả vờ. Đông Lộ nhìn hắn, đột nhiên chú ý tới trên cánh tay hắn có treo một túi nilon màu đen. Không biết đựng cái gì bên trong, có vẻ rất nặng. Túi nilon treo ở trên cánh tay hắn, hằn vào da thịt hắn khiến trên tay hiện lên một vết đỏ ửng nhàn nhạt, trông rất bắt mắt. Chẳng lẽ hắn đi mua đồ? Đông Lộ nghi ngờ suy nghĩ. Tuy trên mặt Thẩm Thần không biểu hiện ra, nhưng cô biết là hắn hẳn đang rất mệt, từ lúc nhận sách cho tới giờ thì ít nhất hắn đã ôm đống sách đó được nửa tiếng rồi, còn cầm theo một túi đồ nữa, đường còn dài như vậy, lại phải leo tận bốn tầng lầu. Đến người sắt cũng không chịu được đâu. "Thẩm Thần thật đáng thương, Vương Lão Ngũ cũng quá độc ác rồi." Chu Tiêu Hàm thầm mắng một câu. Đông Lộ rũ mắt nhìn sách giáo khoa, không biết vì sao lại có chút thất thần, tầm mắt luôn không tự giác được mà nhìn về phía cuối lớp. Dáng người Thẩm Thần cao thẳng như cây tùng, lưng dài rộng, bàn tay khớp xương rõ ràng đang vững vàng nâng chồng sách vở, cần cổ ẩn hiện những đường gân xanh, cái cằm thon gầy. Theo thời gian trôi, mồ hôi hắn chậm rãi tẩm ướt cả thái dương, dọc theo cái trán của hắn chảy xuống, trượt vào trong cổ áo, cơ bắp ở cánh tay cũng căng đến lợi hại. Cho dù thế thì sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ. Đông Lộ quả thực phục hắn, quỳ gối trước mặt cô nhẹ nhàng như vậy, sao bây giờ lại không chịu nhận sai với thầy giáo cơ chứ? Hình như là cảm nhận được tầm mắt của cô, Thẩm Thần bỗng nhiên nhìn qua đây. Bốn mắt nhìn nhau. Đuôi mắt hẹp dài của hắn hơi nhếch, đồng tử ánh lên tia sáng, phảng phất như có cả ngân hà đang lưu chuyển trong đó, cười đến nhiếp nhân tâm phách*. *Nhiếp nhân tâm phách Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút tan học rốt cuộc cũng reo. "Nghẹn chết tớ rồi!" Chu Tiêu Hàm vội lao đi WC, trong lúc vô cùng liền thấy Từ Nhu cũng đứng lên khỏi ghế, tựa như muốn đi tới chỗ Thẩm Thần, tròng mắt Chu Tiêu Hàm xoay một cái, lập tức tỏ ra thân thiết giữ chặt lấy cô ta "Từ Nhu, đi WC với tớ đi, một mình tớ đi buồn lắm." Biểu tình Từ Nhu có chút không tình nguyện "Sao cậu không bảo Đông Lộ đi cùng?" "Cậu ấy không muốn đi, đi thôi đi thôi." Chu Tiêu Hàm cường ngạnh lôi cô ta ra ngoài. Cùng lúc đó, Tiền Hạo lại đi tới bên cạnh Thẩm Thần, giúp hắn cầm sách, "Người anh em, không sao chứ? Vương Lão Ngũ cũng độc ác quá rồi, vận khí của cậu không tốt mới đụng phải ông ta." "Không sao." Thẩm Thần lắc lắc cánh tay đau nhức, nhẹ nhàng lắc đầu. "Cậu mua cái gì trong túi kia?" Tiền Hạo tò mò, duỗi tay muốn cầm, Thẩm Thần nghiêng người né tránh, "Cái này là cho người khác." Nói xong, hắn liền đi về phía Đông Lộ, đưa túi cho cô, "Này, cho cậu." Đông Lộ sửng sốt, ngẩng đầu lên khỏi sách giáo khoa, cho cô? "Gì đây..." Lời còn chưa dứt, cô đã nhìn thấy đồ ở bên trong. Là nước khoáng. Còn không phải một chai. Cô hơi sửng sốt. Có tổng cộng là ba chai nước. Đông Lộ kinh ngạc ngẩng đầu "Cậu đi mua nước sao?" "Ừ." Thẩm Thần gật đầu, phảng phất như không phải chuyện gì lớn lao lắm, hắn ngồi xuống ghế của mình, nóng đến mức kéo hết tay áo lên, lộ ra cơ bắp săn chắc, đường cong rõ ràng lại có vài phần gợi cảm. Đông Lộ nhìn nước khoáng, trong lòng có cảm xúc không nói nên lời. Bởi vì quầy bán đồ ăn vặt ở bên kia sân thể dục, cách quá xa nên cô mới không đi. Hắn tinh ý phát hiện ra cô bị cảm, cho nên mới chạy hơn nửa cái trường học đi mua nước cho cô. Lại còn dưới tình huống không quen đường. Cũng khó trách hắn về muộn như vậy. Trong lòng Đông Lộ hiện lên một tia tội ác cực kỳ hiếm thấy, cô mím môi, không tự nhiên xoay người nhìn qua Thẩm Thần, thanh âm khó có được nhu hòa đi rất nhiều "Cảm ơn, cho tôi xin số WeChat của cậu?" Thẩm Thần ngoài ý muốn nhướng mày lên, bật cười, "Không phải chứ, có mấy chai nước thôi mà, cậu có cần nhanh chóng lấy thân báo đáp như vậy không?" Thanh âm Đông Lộ nháy mắt lại khôi phục lại vẻ đạm mạc "Tôi chỉ muốn trả lại tiền cho cậu thôi, có muốn hay không?" Thẩm Thần vốn định nói không cần, nhưng nghĩ đây là một cơ hội tốt để thêm bạn nên liền cho cô số WeChat. Đông Lộ ghi nhớ dãy số hắn vừa đọc, xoay người về, cầm điện thoại kết bạn với hắn. Thẩm Thần cúi đầu nhìn thông báo nhắc nhở trên điện thoại. [Đông Vũ Lộ] yêu cầu thêm bạn tốt. ... Cái tên cũng thật đơn giản. Thẩm Thần nhịn cười, nhấn đồng ý. Đảo mắt một cái, đối phương cũng không nói nửa câu vô nghĩa, trực tiếp gửi qua một bao lì xì. Tiền Hạo bên cạnh há hốc mồm chứng kiến toàn bộ thao tác của hai người, từ tận đáy lòng vô cùng bội phục mà giơ ngón cái lên "Đại ca, cậu cũng quá trâu bò rồi đi, cậu có biết bao nhiêu người muốn xin số WeChat của Đông Lộ mà không được không? Cậu mới tới ngày đầu tiên đã có rồi! Thật con mẹ nó quá trâu bò mà!!" Thẩm Thần chỉ cười mà không nói, ngón tay tùy ý nhấn vào bao lì xì, vốn tưởng chỉ có 6 tệ, kết quả lại thấy hiện lên 50 tệ. Thẩm Thần ngẩn người, nhìn đi nhìn lại, xác nhận mình không có nhìn nhầm, liền gửi một tin nhắn qua "Cậu có gửi nhầm không thế?" Nhắn xong hắn lại gửi bao lì xì về cho cô, vẫn còn nguyên như ban đầu. Đông Lộ nhận lấy, chỉ nhàn nhạt đáp lại "Không nhầm, cộng thêm phí dịch vụ." Thẩm Thần nhìn những lời này, nửa ngày sau mới nhịn không được mà bật cười. Sao lại có người thú vị như vậy chứ? Hắn đáp "Muốn cảm ơn tôi, không bằng mời tôi đi ăn cơm đi." Ba giây sau, Đông Lộ lại gửi cho hắn một bao lì xì. "..." Thẩm Thần không click mở ngay, trực tiếp hỏi "Này lại là cái gì?" Đông Lộ đáp "Tiền mời cậu ăn cơm." Thẩm Thần "..." Có cần cứng rắn như vậy hay không? Tiếng chuông học lại vang lên, tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết Lịch Sử, trong lớp dần dần an tĩnh lại. Giáo viên còn chưa tới, Thầm Thần mở cặp sách ra, lấy ra một hộp chocolate từ bên trong. Là chocolate dạng que. Thẩm Thần thuần thụt rút ra một que ngậm ở trong miệng, thấy ánh mắt trông mong của Tiền Hạo đang nhìn mình, liền hỏi "Ăn không?" Thiếu niên ngậm chocolate, hàm răng trắng như tuyết hơi lộ ra, thanh âm không chút để ý, lộ ra vài phần lười biếng. Không biết có phải do tâm lý tác động lên không, Tiền Hạo cảm thấy tư thế của hắn đặc biệt giống đang hút thuốc, sợ tới mức lắc đầu "Không hút, tôi không hút thuốc lá." Thẩm Thần khó hiểu nhíu mày. Từ Nhu cùng Chu Tiêu Hàm vừa đúng lúc quay trở lại. Tiền Hạo đứng lên nhường chỗ cho Từ Nhu. Từ Nhu nhìn thấy Thẩm Thần đã sắp xếp xong, trong lòng hơi mất mát, cô vốn muốn giúp hắn dọn dẹp một chút. "Lộ Lộ, tớ nhớ cậu muốn chết!" Chu Tiêu Hàm vừa ngồi xuống liền như không xương mà ôm lấy Đông Lộ, thân thể không ngừng cọ qua cọ lại, ngửi thấy mùi sữa dừa ở trên người cô, cô nàng liền thoải mái hít hít vài cái "Cậu thơm ghê." Đông Lộ bất đắc dĩ "Ngồi xuống." Thẩm Thần nhìn thấy thế, bỗng nhiên có chút khó chịu, chọc chọc lưng Đông Lộ cắt ngang hai người "Bạn học nhỏ, mượn gọt bút chì với?"1Đông Lộ lục tìm trong cặp một hồi, quay đầu nói "Xin lỗi, tôi mang mỗi bút chì." Chờ cô xoay người về, Thẩm Thần lại chọc chọc "Vậy cho tôi mượn bút chì?" Cái này thì cô có mang dư. Đông Lộ lấy ra một cái bút chì đưa cho hắn. Thẩm Thần cười cười nhận lấy, lại hỏi "Có tẩy không?" Đông Lộ đưa tẩy cho hắn. Thẩm Thần lại không buông tha cho cô, lại chọc chọc. Đông Lộ nhịn không được quay đầu lại, lông mày thanh tú hơi nhướng lên "Cậu phiền thế nhỉ, có thể nói một lần..." Thanh âm cô dừng lại. Trước mắt lại gương mặt tươi cười phóng đại của thiếu niên, đôi mắt đào hoa cong lên thành một độ cong rất đẹp mắt. Một que chocolate được đưa tới bên môi cô, hắn cười hỏi "Ăn không?" Đánh người không thể đánh gương mặt tươi cười. Đông Lộ nghẹn một lúc ở ngực "Không ăn, cảm ơn." Thẩm Thần hết sức vui vẻ. Từ Nhu thấy thế liền đưa bút của mình cho hắn, ôn nhu nói "Không ngại thì cứ dùng của tớ đi, tớ mang nhiều lắm." Thẩm Thần lắc đầu, thong thả ung dung lấy từ trong cặp ra một cái bút màu đen, quơ quơ, "Không cần đâu, tôi có rồi."
Trước khi thi đại học được nghỉ ngơi ba ngày, sinh hoạt của Đông Lộ có thể dùng từ binh hoang mã loạn* để hình dung cũng không quá, mỗi ngày Hoàng Kiến Hoa đều cho cô uống canh ngao bổ não, nhưng mà trù nghệ của ông ấy không quá tốt, Đông Lộ vô cùng ghét bỏ, ăn cũng chẳng được bao nhiêu. *Binh hoang mã loạn Rối lúc nghỉ, Thầm Thần đã tới nhà cô vài lần, muốn cùng cô ra ngoài chơi, nhưng đều bị Đông Lộ từ chối, nhốt bản thân mình ở nhà, lật lại những phần trọng điểm thi đại học ôn một lần nữa, bây giờ chỉ có sách mới làm cô có cảm giác an toàn. Bạn trai gì đó chỉ là phù du. Thẩm Thần biết bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt của cô, cũng rất tri kỷ mà không quấy rầy cô, ngẫu nhiên sẽ lên dây cót cọ tới xoát cảm giác tồn tại với cô, hoặc là tối nào cô không ngủ được là hắn sẽ hát dỗ cô đi ngủ. Trước đêm thi đại học, Đông Lộ đã sớm tắt đèn lên giường, điện thoại bên gối chợt lóe, Thẩm Thần lại hát cho cô nghe. "Girl, you know I want your love... I"m in love with your body..." Tiếng Anh của hắn rất tốt, hát tiếng anh cũng như múa bút thành văn, thanh âm sạch sẽ nhu hòa, ngữ điệu có chút cợt nhả, cố ý hát thật chậm, lộ ra chút ý vị không đứng đắn. Đông Lộ nghe đến đỏ cả tai, đem đầu rúc vào trong căn, "Anh đừng cho là em không hiểu anh hát cái gì." Mỗi ngày chỉ biết làm mấy trò sến sủa này, thật đáng ghét. "A?" Khóe môi Thẩm Thần cong lên, cười nói "Xem ra khả năng nghe Tiếng Anh của em cũng không tệ đâu." "《Shape of you》nổi tiếng như vậy, trên mạng ngày nào cũng nghe thấy nó, em không nghe cũng biết nó nói cái gì có được không?" Đông Lộ tức giận trợn trắng mắt. "Vậy anh hát một bài ít nổi hơn nhé." Thẩm Thần lại thay đổi một bài khác, "Your body fascinates me, I want to eat you~"1Đông Lộ xấu hổ đến mức bảo hắn ngậm miệng lại, "Được rồi, đừng có hát nữa!" Thật là không thắng nổi hắn mà. Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười sung sướng của thiếu niên, trầm thấp dễ nghe, âm cuối lại như lưu luyến, "Em xem em lại hiểu rồi kìa." Đông Lộ không muốn để ý tới hắn nữa, "Em cúp đây, mai còn phải thi nữa, anh cũng đi ngủ sớm đi." Thẩm Thần "ừ" một tiếng, đột nhiên hỏi "Em không hồi hộp sao?" Đông Lộ "Vẫn ổn." Vốn là có chút hồi hộp, nhưng đều bị mấy cái bài hát của hắn thổi bay hết rồi. "Anh hồi hộp. Thẩm Thần "Có chút." Đông Lộ không tin "Thật hay giả đấy?" Một chút cũng không giống. Thẩm Thần ý vị thâm trường nói "Bởi vì sau khi thi đại học là em sẽ thành niên rồi, anh đang suy nghĩ xem nên đưa quà thành niên gì cho em." "..." "Anh tặng anh cho em nhé?" "..." "Xong rồi." Thanh âm hắn đè thấp, vô cớ mà khàn khàn, liếm môi cười nói "Anh lại bắt đầu khẩn trương rồi, làm sao bây giờ?" Thật là... đủ rồi đó! Đầu óc người này rốt cuộc có bình thường hay không thế, thiếu dinh dưỡng sao? Má Đông Lộ hơi phiếm hồng, xấu hổ buồn bực nói "Được rồi, em cúp máy đây." Thẩm Thần lại thấp giọng cười, "Ngủ ngon, ngày mai cố gắng." Động tác cúp máy của Đông Lộ dừng lại, mím môi, chậm rãi nâng điện thoại lên dán ở bên tai, nhẹ giọng nói "Anh cũng thế." Cố lên. *** Ngày hôm sau, Đông Lộ rời giường từ rất sớm, đánh răng rửa mặt ăn cơm sáng, ngay ngắn trật tự, giống y như những ngày bình thường. Địa điểm thi đại học của cô được đặt tại trường trung học Tân Cương, trường này cô không quen thuộc lắm, hôm qua mới đi tới nơi đó xem, cách nhà cô rất xa. Hoàng Kiến Hoa muốn xin nghỉ để đưa cô đi, lại bị Đông Lộ từ chối "Cha không có xe thì đưa thế nào?" "Cha bồi con không được sao." Trái tim pha lê của Hoàng Kiến Hoa tan nát. "Không cần đâu, cha mới vừa đi làm không lâu, xin nghỉ cũng không tốt." Đông Lộ lắc đầu, chuẩn bị tốt những đồ dùng cần phải mang đi, sau đó đổi giày ra cửa. "Hơn nữa cha có ở đó hay không cũng không sao cả, không có ảnh hưởng gì." Hoàng Kiến Hoa "..." Tâm đau quá. Đông Lộ ra cửa, bắt xe taxi đi. Đại khái là vận khí không tốt, hôm nay xe trên đường đặc biệt nhiều, giao thông tắc nghẽn vô cùng kinh khủng, trước đèn xanh đèn đỏ đỗ một hàng xe dài. Thế mà cố tình từ nhà cô tới Tân Cương phải đi qua ba, bốn cái đèn xanh đèn đỏ. Lúc xe taxi dừng lại ở trước đèn đỏ thứ ba, Đông Lộ liền nhíu mày thật chặt, nhìn hàng xe dài ở phía trước, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay. Còn có 40 phút. Dựa theo cái tình hình tắc nghẽn này thì chắc là nửa tiếng sau cũng không nhúc nhích được mất. Ngoài cửa sổ thi thoảng có người đi đường đi qua, ngay cả người đi bộ còn đi nhanh hơn cả cô. Đông Lộ có chút gấp, "Bác tài, không thể đi đường vòng sao?" Tài xế "Không được đâu, đằng sau cũng toàn là xe, không di chuyển được, hơn nữa đường khác cũng chưa chắc đã thông." Đông Lộ cắn môi không nói, nội tâm vô cùng nôn nóng. *** Từ nhà Thẩm Thần tới Tân Cương tương đối thuận lợi, đi xe hơn mười phút là tới, tới nơi thì liền thấy La Nhạc Phúc đứng ở cổng trường. Ông mặc áo sơ mi màu vàng, đội mũ đỏ, giống như đang làm tình nguyện viên, đang cùng những người khác đưa nước cho học sinh, dù bận nhưng nhìn qua rất vui vẻ. Thẩm Thần lười biếng đi qua chào hỏi "Em chào thầy." La Nhạc Phúc nhìn thấy hắn, vừa mở miệng đã hỏi "Chứng minh thư với thẻ dự thi có mang theo không? Còn có bút nữa, phải chuẩn bị nhiều bút vào." "Có mang, thầy yên tâm." Thẩm Thần tùy ý vỗ vỗ cái túi trên tay. "Vậy được rồi, em mau vào đi, biết phòng thi mình ở đâu không?" La Nhạc Phúc lau mồ hôi, thấy không còn nhiều học sinh nữa liền ngồi xuống cái ghế bên cạnh nghỉ ngơi. "Không vội." Thẩm Thần nhìn một vòng, không thấy Đông Lộ, bọn họ đã hẹn sẽ gặp nhau trước cổng trường, sau đó cùng nhau đi vào. Hình như cô vẫn chưa tới. Thẩm Thần liền ngồi xuống bên cạnh La Nhạc Phúc để chờ. "Sao em còn chưa vào?" La Nhạc Phúc kỳ quái nhìn hắn. "Đợi bạn." La Nhạc Phúc đã đoán ngay ra được tâm tư của hắn, cố ý hừ một tiếng "Đông Lộ đã sớm vào rồi, em đợi không được đâu." Thẩm Thần cười cười, thong thả lấy một chai nước qua, "Thầy, kỳ thật em đã sớm muốn nói cho thầy biết, em với cô ấy đang hẹn hò." "Cái gì!?" La Nhạc Phúc trợn mắt, không đợi ông phát tác, Thẩm Thần đã chậm rãi cầm thẻ dự thi lên quơ quơ trước mặt ông, nhắc nhở "Thầy, đừng quên em sắp vào thi rồi đó, thầy xác định muốn mắng em vào lúc này? Vạn nhất tạo thành thương tổn gì cho trái tim yếu ớt mong manh của em..." La Nhạc Phúc nhẫn nhịn, bộ mặt vặn vẹo cố nặn ra một nụ cười, "Đừng có lừa thầy, Đông Lộ ngoan như vậy, sao có thể đi theo em làm bậy?" Thẩm Thần cười, lông mày đắc ý nhướng lên, ngữ khí mang theo chút khoe khoang, "Em đẹp trai như vậy, hết cách rồi, nhưng mà thầy ấy, thầy cũng sắp 40 rồi mà còn chưa có một cô bạn gái nào, thầy nói xem, nếu hồi cấp ba thầy mà yêu sớm thì hẳn là bây giờ cũng không tới mức như vậy." Hắn làm bộ làm tịch mà tiếc nuối, nhưng ý cười trong mắt lại không hề che giấu đi, hắn chính là đang cố ý, ai bảo bình thường bọn họ bị La Nhạc Phúc chèn ép quá độc ác đâu. "..." La Nhạc Phúc bị lời nói của hắn hung hăng chọc thẳng vào tim, lúc còn là học sinh, ông vẫn là loại hình vô cùng thành thật, cho dù lên đại học rồi, có cô gái mà mình thích rồi nhưng vẫn không dám tỏ tình, kết quả là cô đơn tới tận bây giờ. Thẩm Thần còn ngại chưa đủ tàn nhẫn, "Thầy à, nghe nói tuần sau thầy lại đi xem mắt nữa phải không, không phải em nói đâu chứ thầy đã lớn tuổi rồi, đừng nên kén cá chọn cạnh nữa, trong cái xã hội này nào có tình yêu nào tốt đẹp như tình yêu tuổi học trò, thầy đã không thể hối hận nữa rồi." "Cảm ơn đã quan tâm, bất quá hiện tại vẫn mong em chuyên chú thi tốt cho thầy, bớt quản chuyện của thầy đi." La Nhạc Phúc ngoài cười nhưng trong không cười, không ngừng tự nói ở trong lòng Không được tức giận, không thể tức giận, vì tương lai tốt đẹp của học trò, sao mình phải tức giận? "Còn nửa tiếng nữa là thi rồi, em không mau lăn vào đi!" Thẩm Thần nghe thế, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, cách lúc thi chỉ còn có 30 phút, sao Đông Lộ còn chưa tới? Rốt cuộc thì hắn cũng không còn tâm tình vui đùa với thầy giáo nữa, nhíu mày gọi điện thoại cho cô. Điện thoại vang lên mấy tiếng thì được tiếp thông. "... Alo, alo, Thẩm Thần?" Thanh âm Đông Lộ thở hổn hển, thở rất gấp, giống như là đang chạy bộ. "Em đang ở đâu?" Thẩm Thần trầm giọng nói. "Trên đường kẹt xe, em đang chạy tới." Đông Lộ đang nói đột nhiên dừng lại, thanh âm thở dốc cũng nhỏ đi, dừng chân. "Sao thế?" Thẩm Thần lập tức hỏi. Đối diện vang lên một trận tạp âm, giống như là Đông Lộ lại tiếp tục chạy, qua hồi lâu mới mở miệng, tiếng thở dốc ngày càng lớn, nghe ra tia hoàng loạn trong lời nói của cô, "Ban nãy em chạy sai hướng, bây giờ hình như lạc đường rồi." Thanh âm cô không nhỏ, La Nhạc Phúc cũng nghe thấy, khẩn trương kêu to "Cái gì!?" Thẩm Thần cũng hơi kinh hãi, nhanh chóng trấn định lại, bình tĩnh nói "Em đừng vội, gửi địa chỉ qua cho anh, anh lập tức tới đó." Hắn nhìn thấy bên cạnh có tình nguyện viên đi xe điện, không nói hai lời liền chạy tới mượn, leo lên đi tới chỗ mà Đông Lộ bảo. La Nhạc Phúc vội vàng đuổi theo, "Khoan đã, thầy đi đón cho, em mau vào thi đi!" -Tác giả có lời muốn nói Ừm, còn hai chương nữa là kết thúc [Cười]Còn có còn có, không biết có ai đã đọc qua truyện [Đừng khóc, nhà anh nhường em ở] chưa nhỉ?+Shmily Truyện [Đừng khóc, nhà anh nhường em ở] cùng tác giả đã có nhà edit, nhưng hình như là chưa hoàn, các bạn có thể đọc thử.
Reads 857,892Votes 42,661Parts 100Complete, First published Aug 01, 2021Table of contentsWed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Wed, Sep 22, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Thu, Sep 23, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Fri, Sep 24, 2021Chương 68 Hoàn chính vănFri, Sep 24, 2021Chương 69 Niên thiếu có em 1Fri, Sep 24, 2021Chương 70 Niên thiếu có em 2Fri, Sep 24, 2021Chương 71 Niên thiếu có em 3Fri, Sep 24, 2021Chương 72 Niên thiếu có em 4Fri, Sep 24, 2021Chương 73 Niên thiếu có em 5Fri, Sep 24, 2021Chương 74 Niên thiếu có em 6Fri, Sep 24, 2021Chương 75 Niên thiếu có em 7Fri, Sep 24, 2021Chương 76 Niên thiếu có em 8Fri, Sep 24, 2021Chương 77 Niên thiếu có em 9Fri, Sep 24, 2021Chương 78 Niên thiếu có em 10Fri, Sep 24, 2021Chương 79 Niên thiếu có em 11Fri, Sep 24, 2021Chương 80 Niên thiếu có em 12Fri, Sep 24, 2021Chương 81 Niên thiếu có em 13Fri, Sep 24, 2021Chương 82 Niên thiếu có em 14Fri, Sep 24, 2021Chương 83 Niên thiếu có em 15Fri, Sep 24, 2021Chương 84 Niên thiếu có em 16Fri, Sep 24, 2021Chương 85 Niên thiếu có em 17Fri, Sep 24, 2021Chương 86 Niên thiếu có em 18Fri, Sep 24, 2021Chương 87 Niên thiếu có em 19Fri, Sep 24, 2021Chương 88 Quãng đời còn lại có em 1Fri, Sep 24, 2021Chương 89 Quãng đời còn lại có em 2Fri, Sep 24, 2021Chương 90 Quãng đời còn lại có em 3Fri, Sep 24, 2021Chương 91 Quãng đời còn lại có em 4Fri, Sep 24, 2021Chương 92 Quãng đời còn lại có em 5Fri, Sep 24, 2021Chương 93 Quãng đời còn lại có em 6Fri, Sep 24, 2021Chương 94 Quãng đời còn lại có em 7Fri, Sep 24, 2021Chương 95 Quãng đời còn lại có em 8Fri, Sep 24, 2021Chương 96 Quãng đời còn lại có em 9Fri, Sep 24, 2021Chương 97 Phiên ngoại bảo bảoFri, Sep 24, 2021Chương 98 Phiên ngoại Chu Tiêu Hàm 1Fri, Sep 24, 2021Chương 99 Phiên ngoại Chu Tiêu Hàm 2Fri, Sep 24, 2021Tên Hán Việt Quai, đô thính nhĩ đích Tác giả Diệp Tích Ngữ Editor Shmily Des by Góc của Sên nhỏ Tình trạng Hoàn thành 99 chương Tình trạng edit Hoàn thành Nhân vật chính Thẩm Thần, Đông Lộ Ngày đào hố 01/08/2021 Ngày lấp hố 07/09/2021 Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Vườn trường , Đô thị tình duyên * Truyện edit chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng mang đi đâu! * Truyện này đã có một nhà edit Được 4 chương, nhưng tạm thời thì các bạn ý đang drop, mà mình thì khá thích thể loại này nên quyết định edit luôn. Nếu có gì sai sót, mong các huynh đệ tỷ muội chỉ giáo. ~ Cuối cùng là chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ ~119hiệnđại
Dì mất rồi? Đông Lộ khiếp sợ nhìn La Nhạc Phúc, một mặt không thể tin được. Mới hôm trước cô vừa mới tới thăm bà ấy, tinh thần mẹ Thẩm rõ ràng không tồi, còn cong mắt cười với cô, ngón tay cái động đậy khiến bà một lần nữa lại có thêm tia hy vọng. Sao đột nhiên nói đi là đi, đột ngột như vậy? Đông Lộ không nói gì, cúi đầy nhắn tin WeChat cho Thẩm Thần. Hắn không đáp. Bạn học trong lớp đều không hiểu rõ về tình huống trong nhà Thẩm Thần, chỉ biết hắn có một người mẹ bị bệnh nặng, cho nên khi nghe tin này, tuy rằng kinh ngạc nhưng đó cũng chỉ là về mặt tình cảm, cũng không biết nên nói gì, không khí có chút trầm. La Nhạc Phúc không cho bọn họ thời gian giảm xóc, đem giáo án đặt ở trên bục giảng, "Được rồi, chúng ta bắt đầu học, mọi người lấy sách giáo khoa ra đi." ... Đông Lộ đành phải thu tâm tình lại chuyên tâm học tập, thật vất vả lắm mới trụ tới lúc tan học, cô ngay cả cơm trưa cũng không ăn liền chạy tới bệnh viện, lúc vào trong phòng bệnh của mẹ Thẩm, phát hiện bên trong không có ai, cả ba giường đều trống trải sạch sẽ, khăn trải giường cùng vỏ chăn đều đã bị gỡ xuống đặt ở một bên. Mọi dấu vết sinh hoạt của Thẩm Thần đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đông Lộ đứng ở cửa phòng bệnh, trong đầu trống rỗng, nghĩ tới mẹ Thẩm ôn nhu như vậy đã không còn nữa, trong lòng có một loại khó chịu không nói nên lời. Thẩm Thần đâu rồi? Hắn bây giờ sao rồi? Hai y tá đi vào, nhìn thấy cô thì ngẩn người, "Tiểu thư, cô tìm ai thế?" Đông Lộ quay đầu, "Xin hỏi người bệnh lúc trước ở căn phòng này đâu rồi ạ?" "Người bệnh đó đã qua đời tối hôm qua, người thân đã dọn ra ngoài rồi." Một y tá vừa nói vừa ôm chăn nệm ở trên tủ đầu giường lên, giống như là chuẩn bị đưa đi tiêu độc. Đông Lộ "Sao bà ấy lại qua đời? Lần trước tôi tới thăm thì rõ ràng còn rất tốt." Y tá thuận miệng nói "Chính là ngày hôm qua có một..." Một y tá khác đụng đụng cánh tay cô ấy, ý bảo cô ấy đừng nói chuyện lung tung, quay sang Đông Lộ lễ phép nói "Cụ thể thì chúng tôi không rõ lắm, nếu cô có quan hệ gần gũi với người bệnh thì tôi kiến nghị cô trực tiếp đi hỏi người nhà của bệnh nhân thì hơn." "Cảm ơn." Đông Lộ thấy các cô rõ ràng là không muốn nhiều lời, cũng không có hỏi nữa, gật đầu rồi rời đi. Cô lại tới nhà Thẩm Thần, gõ cửa nửa ngày mà không có ai mở. Hắn rốt cuộc đã đi đâu? Đông Lộ cau mày, tâm tình có chút nặng nề. Lúc quay về trường học, giờ nghỉ trưa đã qua, không còn thời gian ăn cơm trưa nữa, cô tùy tiện mua hai cái bánh mì đi về phòng học ăn cho có một chút. Mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì có người đột nhiên gọi cô "Đông Lộ, có người tìm cậu!" Ngón tay bóc túi bánh mì của cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, thế mà lại thấy được Lục Càng đã lâu không gặp. Vừa nhìn còn thiếu chút nữa không nhận ra. Lục Càng đứng trước cửa lớp học, dáng người cao gầy, đồng phục mặc chỉnh tề trên người, hắn không bảy oai tám vặn giống như trước kia, tóc đã cắt đi, lộ ra cái trán trơn bóng, ngũ quan tuấn tú rõ nét, tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm. Giống như từ một du côn lưu manh tiến hóa thành học sinh ba tốt. Lục Càng thấy cô nhìn qua đây, nâng cằm cười cười, rất có cảm giác thiếu niên dương quang sáng lạn. Tất cả mọi người nhìn anh, sôi nổi rùng mình một cái. Anh ta đã trải qua cái gì mà bị cải tạo thành như vậy? Quá khủng bố rồi! Đông Lộ chẳng có cảm giác gì, buông bánh mì đi qua hỏi "Anh tìm tôi?" "Ừ." Lục Càng nhìn chằm chằm dung nhan mỹ lệ làm anh ngày đêm thương nhớ trước mắt, tim bắt đầu đập nhanh. Không ai biết anh đã phải trả cái giá lớn như thế nào mới chạy thoát khỏi ma chảo của hai ông bà già nhà mình, chính là để có thể gặp lại cô. Anh không kiềm chế được nỗi kích động, đang muốn biểu đạt một chút nỗi nhớ nhung của mình thì lại nghe thấy cô nói "Thẩm Thần không có ở đây đâu." "Thẩm Thần?" Lục Càng sửng sốt, nhắc tới tiểu tử kia làm gì? Hắn không ở đây thì càng tốt! Đông Lộ mê mang "Không phải anh tới tìm cậu ấy à?" Đương nhiên không phải! Anh uống lộn thuốc hay sao mà tới tìm hắn! Lục Càng nhìn vẻ mặt phiền phức "Anh không tìm hắn thì gọi tôi ra làm gì?" của Đông Lộ, vô cùng xác định nếu giờ phút này anh nói mình chỉ muốn tới gặp cô thì cô tuyệt đối sẽ không chút do dự mà xoay người rời đi. Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, anh cắn răng nghẹn khuất nói "Đúng thế, anh tới tìm hắn, hắn đâu rồi?" "Không biết." Đông Lộ nhíu mày, giống như đang phiền lòng chuyện này. Lục Càng là lần đầu tiên thấy vẻ mặt lo lắng này của cô. Lại bởi vì người đàn ông khác. "Xảy ra chuyện gì?" Con ngươi sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú, trầm giọng mở miệng. Đông Lộ nghĩ tới tình tâm nghĩa trọng mà Lục Càng đối với Thẩm Thần, liền đem chuyện xảy ra gần đây của Thẩm Thần nói cho anh biết. Lục Càng nghe xong, biểu tình không biến hóa nhiều lắm, không có lo âu hay đau lòng như trong tưởng tượng của Đông Lộ, chỉ ngắn gọn nói "Anh biết rồi, nếu không như vậy đi, anh cho người đi hỏi thăm tin tức của hắn một chút, sau đó lúc tan học hai chúng ta đi tìm hắn." Anh dừng một chút, cường điệu "Anh với em, cùng nhau đi." "Được." Đông Lộ biết nhân mạch của Lục Càng rất rộng, không nghĩ nhiều đã đồng ý, "Vậy tôi về lớp học trước." "Ừ, đi đi." Lục Càng đút tay vào túi quần, híp mắt nhìn cô đi vào phòng học, không cam lòng chép chép miệng, cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, chỉ dám dùng phương thức này để ở cạnh cô. Bằng không Thẩm Thần có sống hay chết thì cũng chẳng liên quan cái rắm gì tới anh cả! Bất quá vẫn phải làm ra vẻ một chút. Lục Càng lấy điện thoại gửi một tin WeChat cho Dương Tử Phàm [Giúp tôi hỏi thăm tên tiểu tử Thẩm Thần kia đang ở đâu.] Gửi xong lại bổ sung thêm một câu [Cứ từ từ mà tìm, không vội.] Tốt nhất là đừng có tìm thấy. *** Sau khi tan học, Lục Càng tới cửa lớp chờ Đông Lộ tan học, sau đó không lâu, Đông Lộ đeo cặp sách đi ra, nhàn nhạt gật đầu với anh xem như chào hỏi, sau đó hai người sóng vai đi ra khỏi cổng trường. Danh khí ở trường của cả hai đều không tính là thấp, nhìn thấy Đông Lộ với Lục Càng đi bên nhau, quần chúng vây xem đều có vẻ mặt ngạc nhiên, ngửi được mùi dưa. "Chuyện gì xảy ra thế này? Đông Lộ đối với ai cũng lạnh như băng thế mà lại ở bên Lục Càng?" "Bọn họ sẽ không thật sự hẹn hò đấy chứ?" "Rất có khả năng, theo tin tức lan truyền đã lâu thì hình như Lục Càng thích cô ấy từ trước rồi..." "Nhìn qua còn rất đẹp đôi đấy chứ." ... Xung quanh không ngừng truyền tới thanh âm như vậy. Đông Lộ đang suy nghĩ, căn bản không để ý tới nó. Lục Càng bên ngoài tỏ ra cao lãnh mười phần, kỳ thật trong lòng đã nở đầy hoa, đặc biệt hưởng thụ cảm giác hiện tại. Các người thế mà còn tinh mắt đấy. Có thể nói nhiều hơn thì càng tốt. Bọn họ ra khỏi trường học, Lục Càng hình như biết Thẩm Thần ở đâu, bắt xe đưa Đông Lộ tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, gần quảng trường. "Anh xác định Thẩm Thần ở đây?" Đông Lộ nhìn đường phố náo nhiệt, người đến người đi nối liền không dứt, bên đường có rất nhiều quán ăn nhỏ, ăn chơi nhậu nhẹt đều có đủ, thấy thế nào cũng không giống như nơi Thẩm Thần sẽ tới... "Ừ, bạn anh tận mắt nhìn thấy hắn xuất hiện ở gần đây." Lục Càng mặt không đổi sắc nói, nâng cổ tay lên xem đồng hồ, "Đã giờ này rồi, em đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong lại đi tìm hắn." "Như vậy thì hiệu suất quá thấp." Đông Lộ lắc đầu, "Vẫn là đi tìm người trước đi, chúng ta tách ra tìm, anh tìm ở siêu thị lớn bên kia, tôi đi dọc theo đường này." Siêu thị lớn có máy sưởi, cũng có chỗ để nghỉ ngơi, dù sao Lục Càng cũng là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, Đông Lộ rất chu đáo nhường cho anh nơi tốt hơn. "Tách ra tìm? Không được! Anh không đồng ý!" Một câu này của cô liền làm nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch của anh, anh như chém đinh chặt sắt cự tuyệt. Đông Lộ "Sao vậy? Anh không muốn nhanh tìm thấy hắn sao?" Anh muốn cái rắm! "..." Lục Càng khổ không nói nên lời, biểu tình có chút vặn vẹo, tắc nghẽn cơ tim muốn hộc máu. Đông Lộ thấy anh không nói gì, tự động cho là anh đang ngạo kiều, "Vậy được rồi, chúng ta ai tìm được hắn thì gọi điện thoại cho đối phương nhé, nếu không tìm được..." "Không tìm được thì em phải đi ăn cơm với anh!" Việc đã tới nước này, Lục Càng không thể không tranh thủ bất luận phúc lợi gì. Đông Lộ kỳ quái nhìn anh, không rõ tại sao anh lại kích động như vậy, gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề gì, "Được, đến lúc đó hội hợp." Sau đó liền xoay người rời đi. Lục Càng đứng ở một chỗ nhìn cô chừng mười mấy giây, mới không tình nguyện đi vào trong siêu thị lớn. Thẩm Thần Thẩm Thần Thẩm Thần! Cô chỉ biết có Thẩm Thần! Không phải là thích hắn rồi chứ? Lục Càng càng nghĩ càng tức, nghẹn một bụng hỏa, tùy tiện tìm một quán nước giết thời gian. Anh tìm cái rắm mà tìm! Thẩm Thần căn bản là không ở đây, đây là do anh vì lừa cô đi chơi nên mới lấy ra cái cớ này. Nhưng không nghĩ tới ra đến đây rồi mà trong lòng cô vẫn chỉ nghĩ tới Thẩm Thần, hoàn toàn không cho anh cơ hội tiếp cận. Giờ khắc này, Lục Càng một chút cũng không vui sướng vì kế hoạch thành công, chỉ có bực bội vô tận vô cùng. Điện thoại rung lên. Dương Tử Phàm gửi tin nhắn WeChat [Lão đại, em có tin tức của Thẩm Thần rồi!] Nhanh thế? Lục Càng càng thêm phiền. Sao bình thường không thấy chúng nó làm việc hiệu suất như vậy? Anh tùy tay trả lời [Như nào?] Dương Tử Phàm [Có người chụp được hắn ở trong quán bar đêm khuya.] Lục Càng [Đó là chỗ nào?] [Hình như là ở chỗ gần quảng trường ấy.] Ánh mắt Lục Càng ngưng lại. Sẽ không trùng hợp thế chứ? Anh lập tức lấy bản đồ ra tìm vị trí của quán bar đêm khuya. Bên trên hiển thị nơi đó cách anh không quá 500 mét. Cái đ*m! Thật là con mẹ nó âm không không tan! Lục Càng bỗng nhiên đứng dậy chạy ra bên ngoài. *** Đông Lộ ở bên ngoài tìm đã lâu, cơ hồ là những cửa hàng gần đây cô đều đi vào xem nhưng cũng không tìm được Thẩm Thần. Cũng không biết bạn của Lục Càng nhìn thấy hắn lúc nào, đoán chừng là đã sớm rời đi rồi cũng nên. Đông Lộ thực sự mệt mỏi, chân lại đau, đột nhiên cảm thấy không thú vị. Mỗi lần đều là như thế này, tên kia một câu cũng không nói, điện thoại cũng không nghe liền trực tiếp biến mất, còn tắt máy, tin nhắn không hồi âm, cô tìm hắn thì có ý nghĩa gì? Cô bất tri bất giác đi tới trước một quán bar. Quán bar đêm khuya. Chỉ còn nơi này nữa thôi. Đông Lộ kỳ thật cũng không quá muốn vào, nhưng đã tìm lâu như vậy rồi, bỏ dở giữa chừng thì lại có chút không cam lòng. Cô xoa xoa huyệt thái dương, mặt mày hiện lên nét mệt mỏi. Nếu nơi này còn không có thì cô sẽ đi về. Không bao giờ muốn xen vào việc của hắn nữa. Cô đẩy cửa đi vào, ánh sáng quán bar rất tối, âm nhạc đinh tai nhức óc, mọi người đều đang ở trên sân nhảy, tiếng hoan hô ồn ào, mùi thuốc lá nồng nặc lưu động trong không khí, rất gay mũi. Quỷ khóc sói gào, chướng khí mù mịt. So với Di Độ còn loạn hơn. Hắn thật sự ở đây sao? Đông Lộ che lại cái mũi, nhíu nhíu mày, chịu đựng mùi lạ ở quán bar mà tìm người, lần đầu tiên phát hiện bản thân có kiên nhẫn như vậy, đến nước này rồi mà vẫn không bỏ của chạy lấy người. Trong một thoáng chốc mà đã có không ít người tới gần cô, đều bị cô dùng dăm ba câu đuổi đi. "Ha ha ha, vẫn là Thẩm lão đệ lợi hại, uống nhiều như vậy mà như không có việc gì." Tiếng cười thô tục của một người đàn ông truyền tới từ đằng trước. Trong lòng Đông Lộ run lên, nhìn qua đó. Trên ghế dài cách đó không xa, một đám người vây ở một chỗ uống rượu mua vui, người rất nhiều, mấy cái bàn ghép lại với nhau, trên bàn bày những thứ nước sặc sỡ đầy màu sắc. Những người đó nhìn như đám thanh niên lêu lổng, trang điểm chả ra cái gì cả, đeo khuyên tai lại còn nhuộm tóc, từng người trong số đó đều ôm một cô gái ăn mặc hở hang, còn thỉnh thoảng động chân động tay đối với người ta, cười đến đáng khinh. Đông Lộ liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Thần, hắn ngồi giữa đám người đó, trong miệng ngậm một điếu thuốc, lười biếng dựa vào sofa, tóc mái dài gần như che khuất đôi mắt hắn, sườn mặt thâm thúy rõ ràng, nhìn không rõ biểu tình, dưới ánh đèn loang lổ lại có loại gợi cảm đồi bĩ. Bên người hắn cũng có một cô gái xinh đẹp, chẳng qua là hắn cũng chẳng thèm nhìn, để cô ta ngồi một tên, mặc cho cô ta lấy lòng thế nào cũng đều thờ ơ, chỉ là một ly lại tiếp một ly nốc rượu vào bụng. Đông Lộ nhìn bộ dáng kia của hắn, giữa mày ẩn chứa sự tức giận, lạnh mặt đi qua đó. *** "Thẩm lão đệ cậu lại thua rồi, tới tới, đã hứa rồi, chai rượu này phần cậu đấy." Kiều Trác Vĩ đấy chai rượu trắng tới bên cạnh thiếu niên mặc đồ đen, cười không có chút ý tốt nào. Người bên cạnh cũng ồn ào theo "Uống uống uống!" Thẩm Thần không để bụng cười khẽ một tiếng, nhận lấy chai rượu rót vào trong miệng, đột nhiên có một bàn tay mảnh khảnh vươn ra đoạt đi chai rượu của hắn. "Cậu đừng uống nữa." Thanh âm áp lực lại lạnh như băng chứa đựng sự tức giận ngập trời. Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu, một cô gái mặc áo bông màu trắng xuất hiện bên người Thẩm Thần, cô xõa tóc, không trang điểm, cao gầy nhỏ nhắn, tuổi nhìn qua rất nhỏ, khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp chỉ lớn bằng một bàn tay, dưới ánh đèn, lông mi cô vừa dài vừa rậm rũ xuống tạo thành một bóng ma dưới mắt, tròng mắt trong suốt gần như đạm mạc, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì. Thẩm Thần dừng lại, giương mắt nhìn cô. Kiều Trác Vĩ rất nhanh đã phản ứng lại, vuốt cằm đánh giá Đông Lộ, trong mắt không che giấu nổi sự kinh diễm, "Thẩm lão đệ, mỹ nữ này là ai thế, bạn gái cậu?" "Sao cậu lại tới đây?" Thẩm Thần không để ý tới cậu ta, nhìn Đông Lộ hồi lâu, đôi mắt hẹp dài đen nhánh giống như cái động không đáy, không có chút ánh sáng nào. Hắn nhẹ xụ khóe môi xuống, "Tôi nói này, sao cậu cứ như âm hồn không tan thế, không phải cậu gắn định vị trên người tôi đấy chứ?" Đông Lộ mắt điếc tai ngơ nhìn hắn "Cùng tôi trở về." "Về đâu?" Thẩm Thần cười nhạo, lấy một chai rượu qua tự rót cho mình một ly. "Tôi hỏi lại một lần nữa, có đi hay không?" Cơn giận của Đông Lộ đã lên tới đỉnh điểm. Thẩm Thần không nói chuyện, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. Tâm Đông Lộ lạnh đi nửa phần, đối với hắn thất vọng tới cùng cực, mặt không biểu tình đạt chai rượu ban nãy xuống bàn, xoay người rời đi. "Ai ai! Tiểu mỹ nữ, đừng đi vội chứ, nếu đã tới rồi thì cùng các anh uống một ly đi." Kiều Trác Vĩ vội vàng ngăn cô lại, nháy mắt ra hiệu với những người khác, xoa xoa tay tới gần cô. Những người khác sũng sôi nổi đứng lên, ánh mắt nhìn Đông Lộ rất lộ liễu, tiếng cười đáng khinh, "Đúng vậy, Thẩm Thần không cần em thì bọn anh cần, em bồi bọn anh chơi trong chốc lát, chờ tới thời gian thì bọn anh sẽ đưa em về nhà có được không?" "Các người..." Mày Đông Lộ nhăn lại, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Thần bỗng nhiên đứng lên, nện một quyền thật mạnh ở trên mặt Kiều Trác Vĩ. Kiều Trác Vĩ trở tay không kịp, theo lực đạo này bay về phía sau, đụng vào cái bàn, các loại rượu ở trên bàn đồng loạt đổ xuống, tưới đầy lên người cậu ta. "A!!" Có người phát ra tiếng thét chói tai. Mọi người đều ngây ngốc, sau đó lập tức phản ứng lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn Thẩm Thần, "Thẩm Thần, mày còn dám đánh!" Sau đó liền vây quanh lên. Thân thủ của Thẩm Thần rất mạnh, ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, bọn không chỉ không chiếm được tiện nghi mà còn bị đánh cho ngã đầy đất. Đông Lộ là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thần đánh nhau, có chút giật mình, rất nhanh đã bình tĩnh lại muốn báo cảnh sát, một người đàn ông thấy cô lấy điện thoại ra thì liền nắm lấy tóc cô, dùng sức giật mạnh ra sau, "Con đàn bà thối này còn dám báo cảnh sát!" Sắc mặt Đông Lộ tái nhợt, đau tới hít sâu một tiếng, Thẩm Thần thấy vậy, một chân đá văng người đàn ông kia ra, nhưng lại quay lưng về phía đối thủ, một người nắm lấy cơ hội cầm chai rượu hung hăng đập xuống vai hắn. Máu tươi nháy mắt đã chảy ra. Thẩm Thần kêu lên một tiếng, cong eo, lúc này còn không quên đem Đông Lộ bảo vệ ở trong ngực, gắt gao ôm lấy cô, mặc cho bọn họ quyền đá tay đấm ở trên người mình. "Dừng tay! Mau dừng tay lại đi!" Đông Lộ nhìn thấy bả vai nhiễm đỏ của hắn, đồng tử không ngừng co lại, lần đầu tiên trên mặt lộ ra biểu tình hoảng loạn. "Bạn học nhỏ, bao lớn rồi còn khóc nhè thế." Thẩm Thần bị thương, nhìn Đông Lộ rơi lệ lại nhịn không được cười khẽ, hôn lên mắt cô, "Đừng khóc, tôi không chết được." "Em đi nhanh đi, đừng lo cho tôi." Đông Lộ thật sự luống cuống, nước mắt không ngừng chảy, cô duỗi tay che kín miệng vết thương của hắn, giữa khe hở ngón tay đều là máu, như thế nào cũng không khống chế được. Cửa đột nhiên truyền tới một tiếng rống to "Đông Lộ!" Lục Càng thở hồng hộc chạy tới, mắt thấy một màn như vậy liền bạo nộ, "Đều cút ngay cho lão tử!" Anh giơ tay vung cái ghế bên cạnh tới một người đàn ông trong số đó. Hiện trường càng thêm hỗn loạn. Quán bar đều là người của bọn họ, cơ hồ là không có phần thắng. Lục Càng đánh một lát liền tới bên cạnh người Đông Lộ, chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Thần liền quay sang Đông Lộ hỏi han "Em không sao chứ?" "Cậu ấy bị thương rồi, anh mau báo cảnh sát đi!" Đông Lộ đỡ Thẩm Thần, vội la lên. "Vừa lúc." Thẩm Thần thấy Lục Càng, đem Đông Lộ đẩy cho anh "Anh mang cô ấy đi trước đi." "Này..." Đông Lộ còn chưa có phản ứng lại thì Lục Càng đã ôm cô lên, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra cửa. Vào loại thời điểm này thì quan điểm của hai người cực kỳ nhất trí. Chính là bảo vệ cho cô trước. "Anh mau thả tôi xuống, Thẩm Thần gặp nguy hiểm rồi, anh thấy chết mà không cứu sao?" Đông Lộ ở trên lưng Lục Càng giãy giụa muốn xuống, lòng nóng như lửa đốt. Lục Càng "Anh báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới đây sớm, em đi vào đó cũng chỉ làm vướng chân." Đông Lộ "Không chờ được nữa đâu, cậu ấy sẽ bị đánh chết." Cô nghĩ tới cái gì, lại đập đập vào vai Lục Càng, "Tôi nghĩ ra một cách, anh thả tôi xuống đi!" Lục Càng không chịu thả cô xuống, Đông Lộ nóng nảy, hung hăng cắn vào cổ anh, Lục Càng bị đau, lập tức buông cô ra. Đông Lộ liền xoay người chạy trở về. "Đông Lộ!" Lục Càng tức giận, "Trong mắt em chỉ có hắn sao?" Bước chân Đông Lộ không hề dừng lại. *** Quán bar rất an tĩnh, không biết vì sao mà từ khi bọn Đông Lộ đi, đám người Kiều Trác Vĩ lại không động thủ nữa, nhìn Thẩm Thần ưu nhã sửa sang lại quần áo, ánh mắt quái dị. "Mày..." Kiều Trác Vĩ mới nói được một chữ, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng còi cảnh sát. Sắc mặt mọi người nháy mắt liền thay đổi, lập tức giải tán. "Cảnh sát tới!" "Chạy mau chạy mau!" Thẩm Thần rũ mi, không động, vẫn như cũ không nhanh không chậm lấy khăn giấy lau đi vết máu trên mặt, dưới một mảnh hỗn loạn, có một bàn tay nhỏ bé mềm mại chặt chẽ túm lấy hắn, "Cậu còn thất thần cái gì, còn không mau chạy!" Thẩm Thần lúc này mới hơi hơi sửng sốt, nhìn Đông Lộ không biết chui ra từ chỗ nào, giống như đang nằm mơ. "Sao em lại..." Hắn còn chưa có hoàn hồn thì đã bị cô lôi đi. Đông Lộ bộc lộ tài năng nhanh trí lấy điện thoại ra ấn mở còi cảnh sát, một tay túm Thẩm Thần chạy, khẩn trương vô cùng. Đôi mắt Thẩm Thần nhìn cô không chớp, toàn hộ quá trình đều rất nghe lời, ngoan ngoãn chạy theo cô. Đông Lộ dẫn hắn tới một giao lộ, phía trước thoáng qua hình ảnh của một đám người, Kiều Trác Vĩ thế mà ở ngay phía trước! Cô vội vàng dừng chân, kéo Thẩm Thần trốn vào góc tường bên cạnh. Đông Lộ dán sát vào người hắn, sắc mặt tái nhợt, cô ngừng thở, tim đập mãnh liệt, nỗ lực giảm cảm giác tồn tại đến thấp nhất, động cũng không dám động. Thẩm Thần cũng thấy được Kiều Trác Vĩ, nhưng biểu tình lại không hề hoảng loạn, chỉ nhẹ nhàng hỏi cô "Sao em lại quay lại?" "Tới cứu cậu." Đông Lộ không cần nghĩ đã nói, nhìn bọn Kiều Trác Vĩ càng ngày càng gần, thân thể càng thêm căng chặt, "Cậu đừng nói gì nữa, bọn họ sắp tới đây rồi." Thẩm Thần nhìn cô gái trước mắt rõ là đang rất sợ nhưng vẫn còn cố bảo vệ hắn, đôi mắt đen thâm trầm, giống như là giếng cổ sâu vạn dặm. "Kỳ thật, có một cách để chúng ta không bị phát hiện." Hắn lên tiếng. "Cách..." Đông Lộ vừa mới hé miệng, Thẩm Thần đột nhiên nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống. Đông Lộ bỗng trợn to mắt, cánh môi có cảm giác ẩm ướt, hắn đang hôn cô! Cô nhớ tới đêm đầu tiên bọn họ gặp nhau. Cảnh tượng cũng dữ dội y như thế này. Hắn cũng như vậy, không nói một lời mà hôn xuống. Chẳng qua khi đó hắn hôn ở cằm cô, mà lúc này, hắn lại chuẩn xác ngăn chặn môi cô, trằn trọc mút mát. Đông Lộ theo bản năng muốn đẩy ra, đôi tay nắm lấy áo hắn, Thẩm Thần lại ỷ vào việc cô không dám phát ra tiếng, càng thêm không kiêng nể gì. Hắn không để ý tới sự phản kháng của cô, đầu lưỡi được một tấc lại tiến thêm một thước chen vào trong miệng cô, không ngừng liếm qua hàm răng, động tác ôn nhu mà triền miên. Trong đầu Đông Lộ trống rỗng, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi. -Tác giả có lời muốn nói Hôn, không dễ dàng gì a ~Ha ha ha biết các bạn đọc chương này có rất nhiều thắc mắc, chương sau sẽ giải thích nhé!Lục Càng Nam phụ thảm nhất mọi thời đại, chỉ số IQ lẫn EQ đều bị nam chủ nghiền áp.
ngoan đều nghe em