ai cho anh mắng em

“Để cho ta.” Sở Hướng Thiên chủ động ngồi xổm xuống muốn cõng cậu. Nhưng nào có dễ vậy, Văn Điềm hãy còn tức vì lời đồn ban nãy, thêm chuyện đang ở trên địa bàn nhà mình, ỷ thế hϊếp người gan cũng phình theo, cậu tùy ý điểm đại một người thoạt nhìn cao to, “Lai Phúc, ngươi tới cõng ta.” Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm “Ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!” Văn Tắc Minh mặt mày đỏ tía. Gã còn chưa đủ định lực để nhẫn nại như kiếp trước Văn Điềm từng chứng kiến, vừa khích hai câu đã giữ không được lớp ngụy trang quân tử, hai mắt gã đỏ kè, hằn lên bao ghen ghét, “Chẳng qua ngươi Bạn đang đọc truyện Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh Chương 365: Đồ Đề Tiện Mắng Ai? trên website Truyenfull.com Hiện menu doc truyen Danh sách Ai cho anh mắng em?!-----Tác giả: Tú Sinh Thể loại: Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, thiên hướng trưởng thành văn, có couple phụ, lưu manh ôn nhu thê nô công x mềm manh tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ, 1×1, HE. Mọi chuyện phát sinh kể từ ngày Văn Điềm đang trên đường theo mọi người hộ tống tỷ tỷ nhưng trớ trêu thay lại vô tình bị người ta bắt cóc. Trong contoh kerajinan limbah berbentuk bangun datar dan cara membuatnya. Edit D Ẹ O & Beta NấmCánh đồng bao la rộng lớn đã được gieo mạ hơn nửa, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài người nông dân đang khom lưng cấy mạ tít đằng Điềm nảy lên hứng thú, mặc kệ lời khuyên can của hạ nhân, khăng khăng muốn xuống hai bờ ruộng mọc đầy cỏ dại, bùn đất lầy lội, hạ nhân e sợ cậu xảy ra chuyện gì, cứ cố khuyên Điềm chê hắn ồn, dứt khoát đuổi người tình cậu chỉ đang muốn thử dị năng của mình thôi có thể nghe hiểu hoa cỏ nói chuyện, vậy hẳn lúa cũng được tính chứ nhỉ? Nhưng nãy giờ cậu đứng đây, lại chẳng nghe được bất cứ âm thanh lý thuyết thì cả một cánh đồng bát ngát như thế hẳn phải rất ồn ào mới đúng Điềm bước một đoạn, ngồi xổm xuống đánh giá mấy cây mạ xanh biếc, chúng nó vẫn im lìm mà thẳng tắp, không hề cất tay khều khều, Phó Điềm nhỏ giọng thầm thì, “Sao không nói tiếng nào cả vậy nhỉ?”Lá mạ quơ quơ, vẫn không có động tĩnh gì.“Chẳng nhẽ tụi bay không biết nói chuyện?” Phó Điềm lén lút tự phỏng đoán.“Nói gì cơ?” Sở Hướng Thiên tiến lại đằng sau cậu, tình cờ nghe được một hai Điềm giật thót, cậu đứng bật dậy, chột dạ mà phản bác, “Không có gì hết á!”Sở Hướng Thiên “…”Hắn chậm rãi thở dài, thuận theo cậu mà giấu đi sự ngờ vực trong đáy mắt, “Ừ.”Phó Điềm không dám nói lung tung nữa, giả vờ giả vịt đi dạo dọc bờ ruộng. Đồng ruộng rộng lớn, cậu đi một hồi lại chợt phát hiện, rõ ràng phía đầu bên kia nguồn nước vẫn dồi dào, gốc mạ đều được ngâm trong nước, xanh biếc bóng vừa sang phía bên này thì khô cằn hơn hẳn, chỉ có tý ty nước chẳng đủ để làm ướt gốc mạ, chỗ dốc cao hơn thậm chí còn không có nước, đất đai cằn cỗi đến đáng hai bên cũng khác nhau một trời một vực, chúng nó thấp bé, lại yếu ớt, nhìn không khả quan bao Điềm cau mày, thớ ruộng này hẳn do cách nguồn nước quá xa, không đủ nước để nuôi mạ sống tốt như bên vòng quanh đây, Phó Điềm mơ hồ nghe được những âm thanh nhỏ vụn, cậu thử lần theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện nó là những tiếng rên uể oải của những cây mạ xuất phát từ phía ruộng, chúng nó đều đang kêu thực thanh âm của tụi nó không lớn, nhưng do vài mảnh ruộng cộng lại nên cậu mới nghe đi xa nước lại càng ít dần, chẳng trách đám mạ vốn yên tĩnh lại trở nên ồn Điềm ngồi xổm xuống nghe, phát âm của chúng đơn thuần chỉ một chữ “Khát” lặp đi lặp lại, không linh tính như mấy cây hoa cỏ cậu từng gặp, không biết là do chưa trưởng thành hay do chúng nó linh tính không cao nữa.“Mình về thôi.” Phó Điềm đứng dậy, đôi mày thanh tú xoắn chặt, ôm một bụng tâm sự mà từng xem không ít sách làm nông, đương nhiên hiểu nguyên nhân nằm ở đâu. Phó Điềm vừa đi vừa nghĩ, lại bất cẩn đạp phải một khối đất lún, mất thăng bằng ngã thẳng vào trong Hướng Thiên đi đằng sau nhanh tay lẹ mắt kéo cậu về, nhờ hắn cậu mới may mắn thoát được kiếp ngã chổng vó.“Đi phải cẩn thận chứ.”Phó Điềm bám lấy cánh tay Sở Hướng Thiên, đứng lò cò bằng một chân, viền mắt cậu đỏ ửng. Mắt cá chân cậu đau nhức, cố cắn môi nhịn không khóc.“Đừng nhúc nhích.” Sở Hướng Thiên cởi ngoại bào trải trên đất, sau đó ôm ngang cậu đặt xuống ngồi lót lên ngoại bào, cầm chân cậu kiểm ruộng bị bong xốp, ủng của Phó Điềm dính hẳn một lớp đất bùn dày cộm, Sở Hướng Thiên dỗ cậu, từ từ tháo chiếc ủng chân trắng nõn sưng tấy một mảng, Sở Hướng Thiên lấy tay ấn ấn, “Đau không?”Phó Điềm rít một hơi, đau muốn rớt nước mắt, vốn cậu cũng không thấy đau lắm đâu, ai ngờ Sở Hướng Thiên vừa mới ấn xong, Phó Điềm hận không thể lấy chân mà đạp chết cần nghe cậu trả lời cũng biết, Sở Hướng Thiên ho khan, lấy vạt áo lau khô chân cho Phó Điềm, sau đó ngồi xổm người xuống, bảo cậu nằm lên để hắn Điềm khẽ hừ, nhưng vẫn làm bé ngoan đưa hai tay cuốn lấy cổ hắn, Sở Hướng Thiên đỡ chân cậu, cõng Phó Điềm về điền nãy dạo cũng xa, Sở Hướng Thiên cõng cậu đi hồi lâu mới thấy được tòa điền trang đằng chân trời, Phó Điềm sợ hắn mệt, chủ động nói “Hay ngươi cứ thả xuống để ta tự đi cũng được mà.”“Ngươi đi kiểu gì? Lóc chóc nhảy lò cò mà về à?” Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng xốc cậu lên, cười trêu Điềm “…”Căm giận dùng đầu cụng hắn, xong vẫn thành thật nằm úp sấp trên lưng hắn, không cãi về tới nơi, hạ nhân đứng ở cửa thấy Phó Điềm được Sở Hướng Thiên cõng về thì bị dọa chết khiếp, láo nháo chạy đi kêu đại Điềm vội gọi với lại, nói “Chỉ bị trật chân thôi, không cần phải tìm đại phu làm gì, lấy cho ta chút thuốc xoa bóp là được.”Hạ nhân do dự gật đầu, tự chạy đi tìm thuốc nhưng vẫn bảo người gọi đại phu đến cho chắc cậu về phòng, cũng vừa hay lúc hạ nhân đưa rượu thuốc tới. Gọi Đại Phúc bưng nước nóng vào, Sở Hướng Thiên tự mình rửa chân cho Phó Điềm hơi rụt chân lại, lòng cậu nảy lên chút bối rối, lắp ba lắp bắp nói “Để… để Đại Phúc rửa hộ ta cũng được mà. “Sở Hướng Thiên hời hợt cướp lời “Không cần đâu, cứ để ta, mau rửa chân rồi còn xoa thuốc.”“Nha…”Phó Điềm chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngồi im, ngón chân vẫn thẹn thùng mà cuộn Hướng Thiên kéo ống quần cậu lên, dùng ngón tay cái và ngón trỏ bọc quanh cổ chân cậu, khung xương Phó Điềm nhỏ nhắn, da dẻ lại trắng trẻo, Sở Hướng Thiên thầm chậc lưỡi, này mà đeo thêm cái lắc chân bằng vàng nữa thì đẹp hết nghĩ tuy bay cao bay xa, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác tay của hắn, mềm nhẹ lau khô chân cho cậu, sau đó đổ rượu thuốc xoa lên cổ chân cùng lòng bàn chân đau ập đến quá đột ngột khiến Phó Điềm rớt lệ, Sở Hướng Thiên thấy thế liền vội an ủi, “Phải xoa mới hết đau, không thì nó sưng lên ghê lắm.”“Vậy ngươi nhẹ tay thôi…” Phó Điềm dùng ống tay áo lau nước mắt, đôi mắt hồng hồng y chang con thỏ Hướng Thiên như bị cậu mê hoặc mà dừng tay, mãi sau một lúc mới tiếp tục xoa xoa, trầm giọng nói “Nếu mà nhẹ thì còn xoa làm gì nữa.”Phó Điềm “…”Chờ khi xoa xong, mắt Phó Điềm cũng đã đỏ hoe, lệ rơi lả chả, thoạt nhìn như vừa bị ăn Phúc cầm khăn lau mặt cho cậu, Phó Điềm khịt khịt mũi, thanh âm ồm ồm do cách lớp khăn vải truyền vào tai hắn “Cảm ơn nhiều.”Sở Hướng Thiên nhíu mày, “Sao không thèm nhìn ta, lại đang mắng thầm trong bụng đúng không?”“…”Thay nước vắt khăn đắp lên mắt, Phó Điềm trầm mặc không thèm nói tiếng này đến lượt Sở Hướng Thiên “…”Tiểu thiếu gia lại lấy oán trả ân, nhóc con thù là vị đại phu được mời đến không được dịp phát huy năng lực. Còn Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt sau khi nghe hạ nhân bẩm báo liền vội chạy tới, thấy viền mắt cậu hồng hồng lại đau lòng không thôi, “Đang yên đang lành chạy ra ruộng làm gì?”Phó Điềm rầm rì nói đi ra chơi cho Hữu Cầm nhìn cậu vậy cũng hết cách, nhẹ nhàng vỗ lên trán cậu, “Mấy ngày nay đừng chạy nhảy lung tung nữa đó biết chưa.”Chạy được vẫn phải chạy chớ, Phó Điềm lén lút phản bác, nhưng vì đang ở trước mặt mẫu thân, nên cậu vẫn phải ngoan, gật gật đầu “Dạ.”Tổn thương chân, muốn đi đâu cũng khó, Phó Điềm dỗ Phó Hữu Cầm về phòng nghỉ ngơi, bắt đầu quay sang nhờ vả Sở Hướng Thiên, “Ngươi cõng ta đến chính đường đi.”Nói rồi lại để Đại Phúc đi gọi quản sự cùng mấy lão nông đến.“Mới vừa rồi còn bảo sẽ nằm yên một chỗ nghỉ ngơi kia mà, sao trở mặt nhanh thế?” Sở Hướng Thiên dở khóc dở Điềm nguýt hắn, cây ngay không sợ chết đứng mà giục, “Đương nhiên là có chính sự mới phải đi, nhanh lên!”Thở dài, Sở Hướng Thiên nhận mệnh nhân lúc quản sự còn chưa đến mà vác tiểu thiếu gia ra chính Điềm sửa sang lại quần áo xộc xệch, nghiêm mặt ngồi ở chủ danh Phó Điềm hẳn đã sớm truyền ra ngoài, quản sự nhát gan mà nhìn cậu, ráng nhớ lại coi mình có làm sai chuyện gì trừ quản sự còn có thêm ba lão nông, họ đều đã làm việc ở đây khá lâu rồi, ba người đều thuộc loại hình quanh năm chỉ biết trồng trọi lại khá kiệm lời, nên khi bị gọi đến gặp cậu chủ, họ lại càng chẳng biết nên nói gì, cứ đứng phía sau quản sự trầm mặc cúi Điềm trưng ra bộ mặt ôn hòa, cậu gọi quản sự lại, chủ yếu chỉ muốn hỏi chuyện ruộng đồng, nếu cứ để tình trạng này kéo dài thì chẳng khác nào đang làm giảm hẳn một nửa sản lượng phải nghĩ cách giải quyết triệt để, trong sách cũng có đề ra giải pháp đào mương tưới tiêu, thế nhưng cả một đồng ruộng mênh mông như thế làm sao mà đào, nếu đào thì phải đào như thế nào, to nhỏ ra sao, đó mới là vấn Điềm biết sức mình đến đâu nên mới kêu quản sự và ba lão nông đến để thương bốn người cứ thấp thỏm bất an, Phó Điềm cười trấn an họ, sau mới nói đến chính sự.“Hồi sáng ta vừa ra đồng xem thử, phát hiện nhiều chỗ không đủ nước mà tưới, vậy nên mới triệu các vị đến đây để hỏi thử xem liệu có biện pháp nào dùng được hay không.” Tác Giả Tú Sinh Thể loại Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, trưởng thành văn, 1×1, HE. Couple Lưu manh công Sở Hướng Thiên x tiểu thiếu gia thụ Văn Điềm Phó Điềm Nguồn Kho Tàng Đam Mỹ Editor + Beta D Ẹ O Beta nô tỳ Nấm Hường Hòe Pass 4 chương phiên ngoại, thông tin pass được post ở cuối mục lục. Bấm vào ảnh Văn Án & Review – Spoil Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 PN 1 PN 2 PN 3 PN 4 PN 5 – On Going – Vẫn câu cũ KHÔNG SHARE PASS, KHÔNG REPOST. Mình chỉ thêm đúng 2 câu hỏi -> Thành 12 câu, đồng thời sửa 2 câu nhưng tính chất câu hỏi vẫn giữ nguyên, còn lại câu hỏi và đáp án vẫn vậy chứ mình chẳng thêm thắt gì. Và mình đã check lại cả chục lần rồi, 4 câu mình vừa nhắc trên nhiều bạn chịu để ý kỹ và dò lại vẫn trả lời được, mấy bạn bảo khó thì mình cũng chịu. Trả lời đúng 11/12 câu thì nhận pass. Bí quá thì đi nhờ được gợi ý mà giải hoặc inbox hỏi mình, mình thấy câu bạn hỏi hợp lý sẽ cho thêm gợi ý chứ đừng tùy tiện share pass tùm lum đấy nhé. Rất mong các bạn tôn trọng công sức của mình, đồng thời tiết kiệm công sức của các bạn. Đọc kỹ câu hỏi và đáp án, cố lên ha. Quy tắc Chơi quiz, tổng cộng 12 câu hỏi, nội dung đều liên quan đến truyện. Pass vừa được update, nên bạn làm lại để lấy pass mới nha, cũng dễ lắm, không khó đâu, thiệt. Ghi pass y hình, ghi theo lời gợi ý. Để bắt đầu, xin mời bấm vào chữ “Password” dưới đây. Chúc các bạn đọc vui! Post navigation Tác giả Tú Sinh Thể loại Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, thiên hướng trưởng thành văn, có couple phụ, lưu manh ôn nhu thê nô công x mềm manh tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ, 1×1, HE. Couple Lưu manh công Sở Hướng Thiên x tiểu thiếu gia thụ Văn Điềm Phó Điềm Nguồn Kho Tàng Đam Mỹ Editor + Beta D Ẹ O wp pagenotfound0909 Beta nô tỳ Nấm Hường Hòe Tình trạng Hoàn 128c 09/06/2019 ——— Văn án Văn Điềm trên đường hộ tống tỷ tỷ thì vô tình bị người ta bắt cóc. Đám tiểu đệ hưng phấn gào rú Lão đại lão đại, tụi em mới cắp được tiểu tức phụ xinh xinh đẹp đẹp về cho ngài nè. Văn Điềm QAQ Đại đương gia Tức phụ nhi, lại đây, ta cho em xem “đại bảo bối”. Gần đây Tứ Phương trấn náo nhiệt hẳn, đồn rằng tiểu công tử đẹp nức tiếng của trấn vừa mất tích nửa tháng giờ lại dắt dã nam nhân trở về. Dã nam nhân tên gọi Sở Hướng Thiên, là đầu lĩnh nhóm sơn tặc Tây Sơn, nghe đâu là một đại ma đầu giết người như ngóe. Dân chúng thổn thức không thôi, ôi tiểu công tử thực đáng thương mà… Vị công tử đáng thương nào đó trong miệng chúng dân trừng đôi mắt tròn xoe, hung dữ quát “Buổi tối cho anh ngủ ở thư phòng! !” Ngũ đại tam thô nam nhân nhất thời đen mặt. Văn Điềm bẹt bẹt môi “Anh hung dữ với em… QAQ “ Tâm Sở Hướng Thiên mềm nhũn, hận không thể đem cậu nâng trong lòng bàn tay mà dụ dỗ. Thụ là một bé mít ướt đáng yêu, không lập dị, thích vừa khóc chít chít vừa làm chuyện khả ái chọc người yêu thương! ——— Review & Spoil Truyện dễ thương, mấy chương đầu đừng thấy thụ đụng tý là khóc mà lầm em nó bánh bèo nhé, muốn ăn của ẻm không phải dễ đâu. Thằng bé dần dần trưởng thành, biết gánh vác sự nghiệp gia đình, lo cho mẹ và chị gái sinh đôi. Cơ mà bản tính thằng nhỏ thì vẫn mãi là cục bột trắng tròn dễ bắt nạt đương nhiên là chỉ khóc trước mặt chồng nó thôi. Đọc truyện này, ta nói chứ chuẩn cho câu “chủ nào tớ nấy”. Thằng chủ không được bình thường kéo theo bầy tôi tớ cũng như chó điên. Công là tướng quân vì nhiệm vụ nên vác đao lên núi giả danh thổ phỉ, tiện đường cướp luôn một áp trại phu nhân về nuôi. Xong nhiệm vụ vua gọi không chịu về, ôm khư khư cái cột nhà thụ đòi ở lại cua trai. Chỉ tội mấy ông lính, mình thì ở đô chờ mốc mỏ trực nó về để ra biên cương đánh đấm, còn thằng sếp thì ở quê sống tiêu dao rảnh rỗi đi cua trai. Thương cả ông quân sư nữa, đúng cái số bị hành, bạn nó mà nó sai như sai chó. Chỉ trách sao năm xưa mình mắt mù lại đi theo chân cái thằng này, giờ muốn quay đầu cũng đã muộn. Nghi vấn ông này cp với chị bạn thụ. Công cũng ít có chơi ngu lắm. Thích chọc con người tức xù lông chơi, đợi hồi nó khóc thì hoảng. Ngu chưa con, tự mà dỗ nhé. Warning Tuy tui biết đây là truyện cổ trang nhưng lúc yêu đương còn ta ta ngươi ngươi tui rất khó chịu, vậy nên tui quyết định đạp lên dư luận mà sống, thay đổi cách xưng hô là ta – em, anh – em. Còn nữa, tui rất hiếm khi đọc truyện cổ trang, lại không biết edit cổ trang, nhiều chỗ bị lặp, hoặc tác giả tả nhảm, hoặc không hiểu, tui sẽ chém láo. Tui sẽ cố hết sức, chỗ nào chưa vừa ý thì nhớ góp ý nha, tui sẽ xem xét nếu ưng ý tui sẽ sửa, cảm ơn. ల◕ ◠ ◕ Tui không cắn đâu, thiệt, vậy nên hãy comment điii. ———– Link Link wattpad CHÍNH CHỦ Thể loại Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, thiên hướng trưởng thành văn, có couple phụ, lưu manh ôn nhu thê nô công x mềm manh tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ, 1×1, Lưu manh công Sở Hướng Thiên x tiểu thiếu gia thụ Văn Điềm Phó ĐiềmEditor + Beta D Ẹ O Beta nô tỳ Nấm Hường HòeMọi chuyện phát sinh kể từ ngày Văn Điềm đang trên đường theo mọi người hộ tống tỷ tỷ nhưng trớ trêu thay lại thì lại vô tình bị người ta bắt lúc đó thì đám tiểu đệ hưng phấn gào rú Lão đại lão đại, tụi em mới cắp được tiểu tức phụ xinh xinh đẹp đẹp về cho ngài Điềm QAQĐại đương gia Tức phụ nhi, lại đây, ta cho em xem “đại bảo bối”.Gần đây Tứ Phương trấn náo nhiệt hẳn, đồn rằng tiểu công tử đẹp nức tiếng của trấn vừa mất tích nửa tháng giờ lại dắt dã nam nhân trở nam nhân tên gọi Sở Hướng Thiên, là đầu lĩnh nhóm sơn tặc Tây Sơn, nghe đâu là một đại ma đầu giết người như chúng thổn thức không thôi, ôi tiểu công tử thực đáng thương mà…Vị công tử đáng thương nào đó trong miệng chúng dân trừng đôi mắt tròn xoe, hung dữ quát “Buổi tối cho anh ngủ ở thư phòng!!”Ngũ đại tam thô nam nhân nhất thời đen Điềm bẹt bẹt môi “Anh hung dữ với em… QAQ “Tâm Sở Hướng Thiên mềm nhũn, hận không thể đem cậu nâng trong lòng bàn tay mà dụ là một bé mít ướt đáng yêu, không lập dị, thích vừa khóc chít chít vừa làm chuyện khả ái chọc người yêu thương! Mọi chuyện phát sinh kể từ ngày Văn Điềm đang trên đường theo mọi người hộ tống tỷ tỷ nhưng trớ trêu thay lại vô tình bị người ta bắt cóc. Trong lúc đó thì đám tiểu đệ hưng phấn gào rú Lão đại lão đại, tụi em mới cắp được tiểu tức phụ xinh xinh đẹp đẹp về cho ngài nè. Văn Điềm... Đại đương gia Tức phụ nhi, lại đây, ta cho em xem “đại bảo bối”. Gần đây Tứ Phương trấn náo nhiệt hẳn, đồn rằng tiểu công tử đẹp nức tiếng của trấn vừa mất tích nửa tháng giờ lại dắt dã nam nhân trở về. Dã nam nhân tên gọi Sở Hướng Thiên, là đầu lĩnh nhóm sơn tặc Tây Sơn, nghe đâu là một đại ma đầu giết người như ngóe. Dân chúng thổn thức không thôi, ôi tiểu công tử thực đáng thương mà… Vị công tử đáng thương nào đó trong miệng chúng dân trừng đôi mắt tròn xoe, hung dữ quát “Buổi tối cho anh ngủ ở thư phòng!!” Ngũ đại tam thô nam nhân nhất thời đen mặt. Văn Điềm bẹt bẹt môi “Anh hung dữ với em…“ Tâm Sở Hướng Thiên mềm nhũn, hận không thể đem cậu nâng trong lòng bàn tay mà dụ dỗ. Thụ là một bé mít ướt đáng yêu, không lập dị, thích vừa khóc chít chít vừa làm chuyện khả ái chọc người yêu thương!

ai cho anh mắng em